Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 206: Tri Âm

Biết sư huynh đang phiền não, Mặc Hạ đáp:
"Xin hỏi là vị nào."
"Quan Thập An."
Mặc Hạ nghe xong thì sửng sốt, hắn cảm thấy cái tên này nghe rất quen, nhưng có chút nghĩ không ra là ai.
Trong lúc hắn chuẩn bị tới mở cửa thì phát hiện sư huynh đã nhảy xuống giường, mở cửa ra.
"Chào Quan tông chủ."
Giang Bắc Nhiên hành lễ nói.
Lần này Mặc Hạ đã nhớ Quan Thập An là ai, hắn vội đi theo sư huynh hành lễ:
"Quan tông chủ tốt."
"Nghe nói ngươi đã khôi phục nên ghé thăm ngươi một chút."
Quan Thập An cười nói.
"Đa tạ Quan tông chủ quan tâm, vãn bối đã không có gì đáng ngại."
"Vậy ta đi dạo một chút, ta có mấy lời muốn nói với ngươi."
"Vâng."
Đáp một tiếng, Giang Bắc Nhiên đi theo Quan Thập An rời khỏi Nghênh Tân quán.
Nhìn Giang Bắc Nhiên khẩn trương, Quan Thập An cười nói:
"Không cần câu nệ như vậy, ta đã đồng ý với tông chủ của ngươi, sẽ không vì sao ngươi có thể ngăn được một chưởng kia của Đại Huyền Sư."
"Đa tạ Quan tông chủ."
Kỳ thật điều Giang Bắc Nhiên lo không phải cái này, coi như nói cho Quan Thập An biết trên người hắn có pháp bảo Huyền cấp hộ thể cũng chẳng sao. Dù sao cũng không ai quy định người tu luyện cấp Luyện Khí không được dùng pháp bảo Huyền cấp a.
Hắn là đang tự hỏi làm sao để Quan Thập An nguyện ý “đóng kịch” với mình.
"Mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, khi đối mặt với địch nhân mạnh hơn mình, có đủ can đảm để bảo vệ đồng tông thật sự là tác phong mà một đệ tử chính phái nên có! Ngươi đã làm một tấm gương tốt cho mọi người tất cả."
Không biết nếu làm hỏng tấm gương này, có thể khiến hình tượng của ta quay về như xưa không nữa...
Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái một câu rồi chắp tay:
"Kỳ thật ta biết mình có thể cản được một chưởng của Đại Huyền Sư nên mới dám đi cứu người."
Quan Thập An nghe xong thì cười nói:
"Mặc kệ ngươi cố ý hay vô tâm, lần này hành động phấn đấu quên mình của ngươi đem tới hiệu quả còn hơn cả ngươi tưởng đấy.” "Ai nha! Ngươi nói chuyện luôn lằng nhà lằng nhằng thế này à!"
Lúc này, Ân Giang Hồng không biết từ nơi nào đột nhiên rơi xuống bên cạnh hai người, vỗ vai Giang Bắc Nhiên:
"Có tội phải phạt, có công sẽ thưởng! Với chúng ta mà nói, lần này ngươi đã lập được công lao lớn! Chúng ta nhất trí sẽ cho ngươi phần thưởng xứng đáng với lương tâm của chúng ta!”
Đầu lĩnh ma giáo như ngươi sao tự nhiên lại nhảy ra đây giảng mấy cái như lương tâm với ta?
Giang Bắc Nhiên thầm khinh bỉ xong thì tính mở miệng nói chuyện, có điều lại bị Ân Giang Hồng vỗ vào lưng:
"Nếu không phải ngươi, kế hoạch ta bố trí tỉ mỉ nhiều năm coi như hủy sạch! Có thể nói từ lần đầu tiên thấy ngươi, ta đã biết ngươi không phải vật trong ao rồi, quả nhiên rất có bản lĩnh."
"Vãn bối may mắn mà thôi."
"Không cần nói những lời này, ta biết ngươi có ý gì, sợ hoài bích có tội nha. Phần thưởng của ngươi chúng ta sẽ bí mật cho, không nói với người khác. Mặt khác, lúc biểu dương chúng ta cũng giúp ngươi nghĩ kỹ cách giải thích rồi. Ta sẽ nói vì đố kỵ tài cờ vây của ngươi mà có người sinh hận, vì thế ta cho ngươi một kiện pháp bảo, đủ để sau này dù gặp phải Đại Huyền Sư ngươi vẫn có thể toàn thân trở ra."
Ngài thật sự hiểu a! ! !
Cảm giác như gặp được tri âm, Giang Bắc Nhiên vội cúi đầu cảm tạ:
"Đa tạ Ân giáo chủ!"
Cảm giác được biểu lộ của Giang Bắc Nhiên không đúng, Quan Thập An kéo Giang Bắc Nhiên lại:
"Đây đều là chúng ta cùng thương nghị đấy, không phải một mình hắn nghĩ đâu, ngươi chớ để hắn lừa."
"Thương nghị? Được được được, ta cũng không muốn vạch trần ngươi."
Nói xong thì vỗ vai Giang Bắc Nhiên:
"Nhìn biểu lộ vừa rồi của ngươi, ta biết ngươi nghĩ gì. Tri âm khó gặp a, thế nào, có muốn suy nghĩ chuyện...” "Ân Giang Hồng! Nếu ngươi còn tiếp tục đào góc tường nhà ta trước mặt ta thì đừng trách ta vô tình!"
"Được rồi được rồi, không nói thì không nói, dù sao người ta cũng có mắt có chân mà."
Nói xong Ân Giang Hồng lại bổ sung một câu:
"Thôi, nên nói đều nói xong, mau lấy đồ ra đây."
"Không cần ngươi thúc."
Quan Thập An vừa nói vừa lấy một cái nhẫn càn khôn ra đưa cho Giang Bắc Nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận