Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 451: Lá Cờ Màu Đen

Trong lúc nhất thời, năm người đột nhiên cảm giác tim nhảy cẫng lên một chút.
Ba tỷ muội Ngu gia nhảy cà tưng nói.
"Nguyên lai sư huynh đang lặng lẽ quan tâm chúng ta a!"
"Đúng vậy! Cảm giác đột nhiên rất có động lực! Ngày mai ta phải luyện tập thêm một canh giờ nữa!"
"Ta cũng muốn, ta cũng muốn!"
Thấy ba người như thế, Liễu Tử Câm cười nói:
"Chỉ là suy đoán thôi, chưa chắc là thật đâu."
Nhưng ba tỷ muội Ngu gia vẫn nhận định đây là thật, cả ba nắm tay nhau nhảy vòng quanh, vô cùng hưng phấn.
Còn Phương Thu Dao, một tay nàng luồn vào trong ngực, sờ bình đan dược, cũng xác định được nàng nghĩ gì.
"Ai ! ".
Liễu Tử Câm thở dài một hơi, tâm tình tương đối phức tạp.
Từ nhỏ đến lớn, người hỏi han ân cần với nàng nhiều như cá diếc sang sông, có thể âm thầm quan tâm thế này là lần đầu nàng từng có.
Đến cùng sư huynh đến có quan quan tâm chúng ta không đây...
Trong lúc nhất thời, Liễu Tử Câm xoắn xuýt, nàng từng hi vọng sư huynh quan tâm các nàng, nhưng cũng vừa hy vọng sư huynh có thể ghét bỏ nàng hơn, nếu có thể răn dạy nàng thêm hai câu thì càng tốt.
Thật khó chọn nha...
Một lát sau, ba tỷ muội Ngu gia chúc mừng xong thì cùng vươn tay lên động viên nhau:
"Nếu sư huynh đã giúp chúng ta như vậy, chứng tỏ hắn cũng rất chờ mong chúng ta đánh bại Ngô sư huynh!"
"Đúng! Đánh bại Ngô sư huynh!"
"Đánh bại Ngô sư huynh, nha !"
Lúc này, Phương Thu Dao cũng đặt tay lên tay Ngu Quy Miểu, nắm chặt nói:
"Đánh bại Ngô sư huynh!"
Nói xong, bốn đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Liễu Tử Câm.
Liễu Tử Câm đầu tiên là cười một tiếng, tiếp đó cũng đặt tay lên tay Phương Thu Dao hô:
"Đánh bại Ngô sư huynh!"
"Nha! Nha! Nha!"
Năm người reo hò một hơi, tràn đầy lòng tin tiếp tục đi về phía trước.
"Đúng rồi, hai ngày nữa cha ta sẽ tới trấn, ta phải đi vấn an lão nhân gia ông, cho nên xin phép nghỉ rồi."
Lúc tới chỗ dừng chân, Phương Thu Dao đột nhiên mở miệng nói.
"Ai?"
Liễu Tử Câm kinh nghi một tiếng:
"Cha ta cũng thế, ta đang tính ngày mai nói với các ngươi đây.”
"Hả! ?" Ba tỷ muội Ngu gia cũng đồng thời kinh hô:
"Trùng hợp vậy? Cha chúng ta cũng tới vào hai ngày sau.” "Ừm?"
Năm người hai mặt nhìn nhau, cảm thấy chuyện có chút kỳ quặc.
Nửa ngày sau, Liễu Tử Câm hỏi trước:
"Lần này cha các ngươi tới trấn làm cái gì?"
Phương Thu Dao trả lời trước:
"Cha nói đến xem ta, thuận tiện xử lý một số chuyện."
"Chúng ta cũng vậy."
Ba tỷ muội Ngu gia đồng loạt nói.
Liễu Tử Câm:
"Cha ta cũng thế..."
Nói xong, năm người đồng loạt lắc đầu, thầm cảm khái, nam nhân nha, đều là gạt người, dù là cha cũng vậy.
Chỉ có sư huynh là khác!
Giờ khắc này, năm người các nàng đều biết cha mình tới làm chuyện đại sự, thăm hỏi các nàng chỉ là thuận tiện thôi.
"Các ngươi cũng không biết là chuyện gì sao?"
Liễu Tử Câm hỏi.
"Ừm, cha không nói trong thư."
Ba tỷ muội Ngu gia đồng thời gật đầu.
"Kì quái... Chuyện gì lại khiến cha của chúng ta cùng tới trấn chứ."
Phương Thu Dao cau mày suy nghĩ.
"Đến lúc đó hỏi một chút là biết thôi."
"Cũng đúng, hai ngày sau chúng ta cùng xuống núi đi."
"Được, được."
"Vậy ngày mai chúng ta cùng đi xin Vu hộ pháp phép nghỉ, nói không chừng còn có thể hỏi xem là chuyện gì."
"Có đạo lý a, Vu hộ pháp luôn biết rất nhiều chuyện, hỏi nàng nhất định có kết quả.” Chú thích của Dịch giả: vì tên của Tô Bộ Thanh trùng với một đại lão nào đó trong giới toán học, khiến vài vị độc giả khó chịu nên tác giả sẽ đổi thành Tô Tu Vũ. Hết chú thích.
Giang Bắc Nhiên để Mộc Dao và Khổng Thiên Thiên ở lại thư phòng, tiếp tục phê chữa tấu chương, hắn thì chuẩn bị về đi ngủ, nhưng có một bóng người đột nhiên rơi xuống trước mặt hắn.
Thấy rõ người tới, đầu tiên Giang Bắc Nhiên sững sờ, tiếp đó hành lễ:
"Bái kiến Quan tông chủ."
Quan Thập An khoát tay, mở miệng nói: Quan Thập An "Ân lão đầu đã đưa ngươi bảo vật của bản tạo chưa?” "Ngài nói là Tụ Linh Kỳ này sao?"
Giang Bắc Nhiên lấy một đại kỳ màu đen không gió tự bay từ trong Càn Khôn giới ra.
Vừa rồi, Giang Bắc Nhiên nói chuyện về chính sự với Ân Giang Hồng xong, trong lúc lơ đãng Ân Giang Hồng đã hỏi một câu:
"Không xem bảo vật bản tôn tặng ngươi à?"
Vì Giang Bắc Nhiên là loại người không thích mở quà trước mặt khác nên nhận xong đã đem cất ngay.
Bấy giờ, thấy Ân Giang Hồng chủ động mở miệng, Giang Bắc Nhiên mới lấy đồ từ trong Càn Khôn giới ra, đó là một lá cờ nhỏ màu đen.
"Đà Sơn mây đen ngập đầu, mỗi mười lăm trăng tròn cuồng phong gào thét, kinh lôi điên cuồng, đạo nhân Thiên Nhất biết trong đám mây là kỳ bảo, tốn 10 năm mới thu phục được nói, đặt tên là Hắc Cận Vân, chính là lá cờ này là hấp thu linh khí màu đen ở Đà Sơn mà thành bảo vật, có thể hấp dẫn linh khí bốn phía tới cực tốt.” "Tụ Linh Kỳ được luyện chế từ một phần Hắc Cận Vân, sau này bày trận ngươi chỉ cần cắm lá cờ này vào một góc, hiệu quả của đại trận sẽ được tăng cường hơn rất nhiều.” "Mây?"
Giang Bắc Nhiên sợ hãi thán phục một câu:
"Mây cũng có thể dùng để luyện chế pháp bảo sao?"
Mặc dù Giang Bắc Nhiên biết vạn vật trên thế giới này đều có linh tính nhưng dùng mây để luyện pháp bảo thì đây đúng là lần đầu tiên hắn nghe tới.
Thấy bộ dáng kinh ngạc của Giang Bắc Nhiên, Ân Giang Hồng hài lòng nói:
"Cờ này chính là pháp bảo Hoàng cấp thượng phẩm, cực kỳ phù hợp ngươi, bản tôn tin ngươi nhất định có thể để phát huy uy năng lớn nhất của nó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận