Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 436: Quá Trình Thăng Cấp (1)

"Ta đã chuẩn bị xong!"
Nhìn Lôi Viêm Tôi Thể Đan mười thành lực trong tay sư huynh, Ngô Thanh Sách không chút do dự đáp.
Giang Bắc Nhiên gật đầu, nắm Lôi Viêm Tôi Thể Đan trong lòng bàn tay, tiếp tục nói:
"Bất quá ta phải nhắc nhở ngươi một chút, Lôi Viêm Tôi Thể Đan mười thành và bảy thành hoàn toàn khác nhau, đây mới thật sự là Lôi Viêm Tôi Thể Đan, nó sẽ khiến thân thể ngươi phát sinh thay đổi triệt để. Đồng dạng, sự thay đổi này còn thống khổ hơn khi dùng Lôi Viêm Tôi Thể Đan bảy thành rất nhiều, ngươi xác định ngươi đã chuẩn bị xong?"
"Ta xác định!"
Ngô Thanh Sách lần nữa không chút do dự gật đầu.
"Rất tốt."
Giang Bắc Nhiên thấy Ngô Thanh Sách có chí cầu tiến như vậy cũng vui. Dù sao hắn tin, trong tương lai không lâu, tiểu đệ của hắn sẽ ngày càng mạnh, nếu Ngô Thanh Sách một mực dừng lại ở Đại Huyền Sư cảnh thì mới không đáng chú ý.
Giang Bắc Nhiên dẫn Ngô Thanh Sách vào phòng được bày trận pháp. Sau lần trở về từ Yểm Nguyệt tông, Giang Bắc Nhiên đã dùng nguyên liệu mua được trên đấu giá hội sửa sang căn phòng lại.
Đảo Hải Huyễn Liên chế thành phù bảo có thể tản ra Thủy linh khí phẩm chất cao, Vô Tưởng Thảo chế thành phù bảo có thể khóa Thủy linh khí trong phòng, cũng để khí phẩm chất Thủy linh khí cao hơn.
Thủy linh khí có rất nhiều tác dụng, một trong số đó là giúp thân thể thoải mái, khi thân thể bị trùng kích mạnh, nó sẽ giúp thân thể dễ chịu hơn, không đến mức sụp đổ trong nháy mắt.
Ngân Sương Thần Tinh chế thành phù bảo chôn dưới đất có thể cải biến địa chất xung quanh, nếu chôn dược liệu trong đất, phẩm chất dược liệu sẽ đặc biệt cao, mà đất nơi này cũng giúp người tu hành hấp thu năng lượng tốt hơn.
Ngự Hư Linh Hỏa phát ra nhiệt độ có thể khiến người ta buông lỏng tinh thần.
Ngoài ra còn có Xích Nhật Nhị, Bồ Đề Sa, Kim Thai Ngọc chế thành phù bảo, có tác dụng riêng khi bày trận.
Cho nên, trong nháy mắt tiến vào phòng trận pháp, Ngô Thanh Sách cảm nhận được mình phảng phất như bước vào một thế giới hoàn toàn mới, ngay cả mỗi lần thở cũng có cảm giác có cảm giác hoàn toàn khác biệt so với bên ngoài.
"Ngồi vào giữa trận pháp đi."
Giang Bắc Nhiên cùng vào, thuận miệng nói.
"Vâng."
Ngô Thanh Sách chắp tay với sư huynh rồi ngồi xếp bằng ở giữa trận pháp.
Giang Bắc Nhiên cắm cờ đem ở cửa ra vào, trong nháy mắt, phù bảo trong trận bắt đầu khởi động.
Theo linh khí phát ra trong căn phòng, Giang Bắc Nhiên dùng hai ngón kẹp lấy một lá bùa màu bạc cao cấp rồi hét lớn một tiếng.
"Dương!"
Chỉ một thoáng, lá bùa màu bạc phát ra quang mang chói mắt, chiếu cho gian phòng tối mờ sáng như ban ngày.
Hiệu quả tốt như vậy?
Thấy thế, Giang Bắc Nhiên cũng có chút ngơ ngác, phải biết lúc trước hắn xem lá bùa này như đèn ngủ thôi, ai ngờ nó lại có thể phát ra ánh sáng như ánh nắng thế này.
Giang Bắc Nhiên gần đây không có tiến bộ gì về phù pháp cả, không tới mức xảy ra biến hóa lớn như thế.
Chẳng lẽ là vì Ngôn Linh chi lực?
Trong khoảng thời gian này, Giang Bắc Nhiên nghĩ thứ thay đổi lớn nhất của hắn là nắm giữ Ngôn Linh chi lực, hiệu quả tăng cường phư chú của Ngôn Linh chi lực thật sự là tuyệt đối a.
Theo ánh sáng dần tiêu tán, trận pháp trong phòng như phủ lên một tầng sương mỏng, đây nồng độ linh khí quá cao mà thành, nếu để Huyền Vương thấy được, đoán chừng sẽ động tâm, nghĩ cách xử Giang Bắc Nhiên, làm tu hú chiếm tổ chim khách.
"Há mồm ra."
Nghe được lệnh của sư huynh, Ngô Thanh Sách bỗng há lớn miệng.
"Đi!"
Giang Bắc Nhiên bắn Lôi Viêm Tôi Thể Đan ra, nó tựa như lưu quang bắn vào miệng Ngô Thanh Sách, ngay cả cơ hội nuốt xuống cũng không cho hắn, linh đan đã thuận theo yết hầu tiến vào cơ thể thiếu niên.
Ngô Thanh Sách thậm chí còn chưa kịp ngậm miệng đã cảm nhận được một dòng điện nổ tung trong ngực, di chuyển tới từng ngóc ngách trong cơ thể.
Sao lại thế...
Lần này, Ngô Thanh Sách cảm giác được ý thức của mình thiếu chút nữa trực tiếp biến mất, thân thể như bị vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Điều này khiến hắn vô cùng kinh ngạc, phải biết, tu vi hiện tại của hắn so với khi thi Anh Kiệt Hội đã mạnh hơn nhiều lắm, nhưng trùng kích Lôi Viêm Tôi Thể Đan mười thành đem tới vẫn vượt xa so với bảy thành.
Không có thời gian để hắn kinh ngạc, vì lần nổ thứ hai đã bắt đầu, so với lần trước còn mãnh liệt hơn.
Đối mặt với đả kích cường liệt, tinh thần Ngô Thanh Sách sắp đến bên bờ sụp đổ rốt cuộc cũng chịu không nổi, theo câu "thật xin lỗi sư huynh", một tia lý trí cuối cùng triệu để biến mất, ngất đi.
Trong lúc thân thể Ngô Thanh Sách lung lay sắp đổ, Giang Bắc Nhiên bỗng ném năm lá bùa màu bạc tới từng góc trong phòng, đồng thời cao giọng tụng niệm.
"Thần quang chiếu rọi, Thái Bạch Thành Thụy."
"Lục Bính tới đón, trăm phúc du về!"
Theo chữ về cuối cùng, tất cả phù bảo đều rung động, ngưng tụ thành thực thể của Thủy linh khí, nhao nhao lao tới Ngô Thanh Sách.
Đây... Là gì?
Trong đêm tối đen kịt, Ngô Thanh Sách từ từ đứng lên, nhưng không đợi hắn làm xong, một đạo cuồng lôi đã hung hăng bổ xuống.
"Oanh!"
Ngô Thanh Sách trúng chiêu, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, làn da toàn thân cháy đen như than, không gì sánh được.
Đúng a... Ta đã hấp thu Lôi Viêm Tôi Thể Đan, sao lại đột nhiên ở đây?
Trong lúc Ngô Thanh Sách đang nghĩ ngợi, lại một đạo cuồng lôi nữa hung hăng bổ xuống, nhưng đã được một tầng bình chướng xanh thẳm chắn lại, sau đó bình chướng cũng hóa thành nước hoàn toàn biến mất trong bóng tối.
Trong nháy mắt, Ngô Thanh Sách đã hiểu, hiện tại hắn đang đứng trong thức hải của mình, đây là cơ hội cuối cùng sư huynh bảo lưu lại cho hắn, nếu thần thức hắn bị diệt, sẽ mất đi hoàn toàn cơ hội mất hấp thu Lôi Viêm Tôi Thể Đan.
Mà bình chướng màu lam tất nhiên cũng là sư huynh đang bảo vệ hắn.
Trong lúc suy nghĩ, lại một đạo cuồng lôi nữa đánh tới, đồng thời, một đạo bình chướng màu lam mới được hình thành, thay Ngô Thanh Sách đỡ được một kích này.
Lần này, Ngô Thanh Sách không do dự nữa, ngồi xếp bằng trong thức hải, bắt đầu khôi phục vết thương chồng chất trên “thân thể".
Cứ như vậy, đạo thứ tư, đạo thứ năm, đạo thứ sáu đều bị bình chướng màu lam chặn lại, nhưng tới khi đạo thứ bảy đánh xuống, bình chướng không xuất hiện nữa.
Đồng thời, đạo lôi này khác hoàn toàn sáu đạo trước, nó có màu vàng chói mắt, cơ hồ chiếu sáng toàn bộ thức hải của Ngô Thanh Sách.
Ngô Thanh Sách cảm ứng được đây là khảo nghiệm lớn nhất nên đột nhiên mở mắt ra, cuồng hống rồi vung nắm đấm đối đầu kim lôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận