Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 449: Ăn Gậy

Thảo luận chính sự một hồi, Ân Giang Hồng mới phá không mà đi.
Bây giờ có danh sách trong tay, cuối cùng mảnh ghép cuối cùng của việc sửa trị Phong Châu cũng có, về phần giết hay lưu những cái tên có trong danh sách kia, Giang Bắc Nhiên hoàn toàn không quan tâm.
Rốt cục cũng xong...
Từ khi chuyện ở Yểm Nguyệt tông bắt đầu, phong ba chính trị rốt cục cũng lắng xuống, Phong Châu được đổi mới, hết thảy sẽ không còn như cũ.
Tên ngốc kia cũng kịp thời dâng tới cửa.
Giang Bắc Nhiên nhìn lên trời, cảm khái một câu.
Ban đầu, hắn chỉ tính để Lương quốc có thêm phiền toái, bất quá tên ngốc kia đã dâng tới cửa, thế lực Lương quốc nay có thể được dùng cho Thịnh quốc rồi, trong ngắn hạn sẽ không kiếm chuyện với Thịnh quốc nữa.
Hoàng cung.
"A ! đau đau đau, sư tỷ ngươi nhẹ một chút, đau quá! Đau muốn chết ta!"
"Ô ô ô, sư tỷ, đến cùng ta làm gì sai nha, ô ô ô, hoàng thượng cứu ta!"
"Ngươi còn mặt mũi gọi hoàng thượng! Xem ta hôm nay thu thập ngươi thế nào!"
Phanh một tiếng, cửa ngự thư phòng bị đẩy ra, Giang Bắc Nhiên nhìn Khổng Thiên Thiên bị Mộc Dao nhéo má mà nhíu mày.
Thấy hoàng thượng lộ ra thần sắc không vui, Mộc Dao lập tức buông Khổng Thiên Thiên ra, hành lễ:
"Hoàng thượng."
"Ô ô ô ! hoàng thượng ! ngài tới đúng lúc quá, sư tỷ nàng ấy..."
Khổng Thiên Thiên vừa kêu đau vừa ủy khuất chạy tới chỗ Giang Bắc Nhiên.
"Ngày càng không có quy củ, lĩnh năm mươi đại bản."
Giang Bắc Nhiên quát Khổng Thiên Thiên.
"Không phải ta... Là sư tỷ nàng..."
"Muốn trẫm nói lần thứ hai sao?"
Giang Bắc Nhiên nhìn chằm chằm Khổng Thiên Thiên.
"Ô... Nô tỳ lĩnh chỉ."
Nói rồi Khổng Thiên Thiên cúi đầu đi ra.
Chờ Khổng Thiên Thiên rời đi, Giang Bắc Nhiên đóng cửa lại nhìn về phía Mộc Dao:
"Ngươi nói cho Thiên Thiên biết rồi?"
Mộc Dao lập tức lắc đầu như trống tỏi:
"Không có, không có, ta không nói gì hết.” "Vậy sao đột nhiên ngươi làm thế, không phải gián tiếp nói cho nàng ấy biết ngươi đã biết?” Mộc Dao nghe xong lại không ngừng lắc đầu giải thích:
"Bệ hạ ngài yên tâm, bằng vào đầu óc của Thiên Thiên, tuyệt đối nàng không nghĩ tới."
Cũng là...
Giang Bắc Nhiên cũng thầm công nhận lời Mộc Dao nói, nhưng ngoài mặt hắn vẫn cau có:
"Vậy cũng phải cẩn thận một chút, nếu để trẫm phát hiện ngươi không giữ bí mật, đừng trách trẫm vô tình."
"Vâng... Tuân chỉ."
Mộc Dao cúi đầu nói.
Nhưng đợi Giang Bắc Nhiên quay lưng đi, nàng lập tức làm mặt quỷ.
"Ngươi cũng đi lĩnh 100 đại bản đi."
Giang Bắc Nhiên ngồi lên long án rồi nói.
"Ta..."
Mặc dù muốn nói lại hai câu nhưng cảm nhận được khí tràng của hoàng thượng, Mộc Dao vẫn ngoan ngoãn đi lĩnh đánh gậy.
"Thủ Quý."
Giang Bắc Nhiên ngẩng đầu hô.
"Nô tài ở đây."
Vương Thủ Quý đợi ngoài cửa lập tức tiến lên hành lễ.
"Kêu Đặng Tương Hàm tới."
"Tuân chỉ !"
Vương Thủ Quý nói xong đi làm việc.
Một lát sau, Đặng Tương Hàm được Vương Thủ Quý dẫn tới ngự thư phòng, Giang Bắc Nhiên gật đầu với Vương Thủ Quý rồi khua tay:
"Đi xuống đi."
"Tuân chỉ."
Vương Thủ Quý hành lễ xong lập tức lui ra ngoài.
Chờ ngự thư phòng được đóng lại, Giang Bắc Nhiên trực tiếp mở miệng:
"Cha ngươi sẽ không về nữa."
Miệng Đặng Tương Hàm hơi mở, biểu lộ đầu tiên là cứng đờ, sau đó bưng mặt nhỏ giọng nức nở, càng khóc càng lớn.
Dù nàng biết phụ thân rất có thể không về được, nhưng trong lòng luôn ôm một tia hy vọng. Nhưng bây giờ, hy vọng đã bị triệt để phá hủy, chút hy vọng giúp nàng kiên cường chống đỡ nay đã không còn nữa.
Nhưng Đặng Tương Hàm chỉ phát tiết một chút, rất nhanh đã lau khô nước mắt, quỳ xuống nói:
"Tạ ơn bệ hạ."
"Trẫm không cứu cha ngươi, có gì mà tạ ơn."
"Nô tỳ là tạ ơn bệ hạ nguyện ý giúp nô tỳ."
Nhìn Đặng Tương Hàm quỳ gối trước án, Giang Bắc Nhiên thầm thở dài, mở miệng nói:
"Bất quá trẫm có thể bảo vệ mẹ con các ngươi bình an, sau này các ngươi cứ an tâm ở lại trong hoàng cung đi."
"Tạ ơn long ân của bệ hạ!"
Đặng Tương Hàm dập đầu hô.
Lại nghe được một trận nức nở nữa, Giang Bắc Nhiên cũng không nói gì, cầm một cuốn sách lật xem, để Đặng Tương Hàm tự mình từ từ tiêu hóa.
Sau một nén nhang, Đặng Tương Hàm đã khóc đến không còn khí lực, thanh âm có chút khàn khàn hô:
"Bệ hạ, nô tỳ có thể hay báo lại việc này cho mẫu thân và các muội muội không."
"Ừm, đi đi."
Giang Bắc Nhiên khua tay nói.
"Tạ ơn bệ hạ!"
Đặng Tương Hàm nói xong vừa định đứng dậy thì phát hiện chân có chút tê, thế là đành phải khập khiễng rời đi. Mở cửa, vừa đi ra ngoài Đặng Tương Hàm đã thấy hai người bị ăn gậy trở về.
Đặng Tương Hàm gật đầu coi như chào hỏi Mộc Dao cùng Khổng Thiên Thiên rồi khập khiễng rời khỏi Tĩnh Tâm điện.
Chờ Đặng Tương Hàm đi xa, Khổng Thiên Thiên cười trên nỗi đau của người khác, nhỏ giọng nói với Mộc Dao:
"Sư tỷ, sư tỷ, ngươi nói xem, có phải nàng cũng bị ăn gậy không? Giả bộ còn giống hơn chúng ta nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận