Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 693: Thiên Cảm Nhân Nghi Trận (2)

Thiên Cảm Nhân Nghi Trận là một loại trận pháp cảm ứng, người vào trận sẽ không cảm giác được bất cứ dị thường nào, nhưng nhất cử nhất động đều bị người bày trận phát hiện, cứ như có camera 360 độ không góc chết đang quan sát ngươi vậy.
Tiểu tử này đúng là một cái ra đa mà...
Giang Bắc Nhiên trầm tư một lát, mặc kệ đến tột cùng Lệ Phục Thành thành tâm hỏi hay kiếm cớ nhắc nhở hắn thì Giang Bắc Nhiên vẫn lựa chọn trực tiếp trả lời:
"Nếu là trận, dĩ nhiên có phương pháp phá giải, muốn phá Thiên Cảm Nhân Nghi Trận cần biết cung khảm và cung nhị nằm ở đâu.” Giang Bắc Nhiên nói xong thì chỉ chỉ:
"Thiên Bàn Đinh Kỳ, cách cục địa bàn sáu quý sao."
"Chu Tước nhảy sông chi cục."
Lệ Phục Thành đáp.
"Biết phương vị, cách cục thì biết biết cách phá chưa?” Lệ Phục Thành suy nghĩ hồi lâu, rốt cục mới ngẩng đầu lên nói:
"Biết rồi!"
"Được, phá trận dễ, tránh trận khó, phải đi qua mà không khiến đại trận phát động mới là thượng sách, ngươi có biết nên lặng lẽ vào và ra khỏi trận này thế nào không?” "Vẫn xin Vương đại ca chỉ điểm."
Lệ Phục Thành chắp tay hành lễ nói.
"Giáp là quý thần, thuần dương, canh là dương kim, kim khắc mộc, loại độn giáp chi trận này kiêng kỵ nhất là canh, muốn lặng yên không tiếng động vào và ra khỏi trận này cần dựa vào mộc. Ngươi có cách nào không?” Lệ Phục Thành xoa đầu suy tư một hồi lâu rồi mới hồi đáp:
"Trong sách sư phụ cho ta có Bát Quái một giáp, Thần Cơ quỷ giấu, ý nói chỗ kỳ diệu trên thế gian đều ẩn chứa trong bát quái. Nhưng ta ngu dốt, đến nay vẫn không hiểu.” Giang Bắc Nhiên lấy một cái la bàn ra và nói:
"Bát Quái cùng một giáp ẩn chứa vạn vật thế gian, tự nhiên phức tạp khó học, nhưng Kỳ Môn Độn Giáp lại là tổ hợp các quy tắc tới nhau, cấu thành một mô hình thiên, địa, người, thần trong đó."
"Mô hình... Hình?"
Lệ Phục Thành nghiêng đầu, có chút ngơ ngác.
"Ngươi hiểu thành tự thành phương viên không."
"A !"
Lệ Phục Thành cái hiểu cái không nhẹ gật đầu.
Nhìn dáng vẻ vò đầu bứt tai của Lệ Phục Thành, Giang Bắc Nhiên hỏi:
"Hẳn sư phụ của ngươi vẫn chưa chỉ điểm Kỳ Môn Độn Giáp chi thuật cho ngươi nhỉ?"
"Dạy thì có dạy chút chút..."
Lệ Phục Thành nói xong thì lấy một quyển sách từ trong Càn Khôn giới ra:
"Kỳ thật, từ sau lần bái sư trước, ta cũng chỉ mới gặp lại sư phụ một lần thôi. Lần đó sư phụ tới khảo bài ta, thấy ta đáp không tệ lại cho ta thêm một cuốn sách nữa.” Giang Bắc Nhiên nhận lấy cuốn sách Lệ Phục Thành đưa tới, lập coi thì không khỏi thầm than, đúng là người trong nghề.
Đối phương có thể nói thong dong trong chuyện dạy đồ đệ a.
Diêm Quang Khánh căn bản chỉ quăng Lệ Phục Thành lên núi, còn sống đi ra là đồ đệ, chết rồi thì thôi.
“Đầu năm nay sư phụ dễ làm vậy à?” Giang Bắc Nhiên trả sách lại cho Lệ Phục Thành rồi nói:
"Có lẽ đây là khảo nghiệm của Huyền Tôn dành cho ngươi, nếu ngươi có chỗ nào không hiểu, ta cũng có thể chỉ điểm ngươi một chút."
"Thật sao! ?"
Lệ Phục Thành ngạc nhiên hô, hô xong thì muốn quỳ xuống lại bị Giang Bắc Nhiên kéo lại.
"Muốn quỳ cũng là quỳ với sư phụ của ngươi, ta chỉ là ngẫu nhiên chỉ điểm hai ngươi vài câu, không cần như vậy."
"Vâng."
Nhìn bộ dáng mừng như điên của Lệ Phục Thành, Giang Bắc Nhiên không khỏi thầm cảm khái.
“Diêm Quang Khánh cũng trâu bò a... Bỏ bê học trời tới mức ta cũng không nhìn nổi nữa, xem ra ta vẫn quá trách nhiệm rồi... Nên thay đổi... nên thay đổi a...” Biết Lệ Phục Thành không biết Kỳ Môn Độn Giáp, Giang Bắc Nhiên cũng không tính thử hắn nữa, trực tiếp giảng giải.
Sau khi vào được Nguyệt Nha cốc mà Thiên Cảm Nhân Nghi Trận vẫn không bị phát động, Lệ Phục Thành không khỏi vỗ tay, liên tục bội phục Vương đại ca.
Suy nghĩ một lát, Giang Bắc Nhiên nhìn Lệ Phục Thành rồi nói:
"Nếu còn cảm ứng được trận pháp gì nữa, ngươi cứ nói thẳng là được."
Dù nói vậy có phần tổn hại hình thượng cao nhân của hắn nhưng dù sao cũng quá cao rồi, hạ thấp chút cũng không sao.
Nghe sư huynh căn dặn xong, Lệ Phục Thành liền vội gật đầu bảo vâng, đồng thời trong lòng không ngừng cuồng hỉ.
Rốt cục ta cũng có thể giúp đỡ Vương đại ca một chuyện rồi!
Đây là tâm nguyện trước giờ của hắn, Vương đại ca từng cứu mạng hắn, lại chỉ dẫn đường đi cho hắn. Lệ Phục Thành chưa bao giờ quên những ân tình này, mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ cách báo ân.
Bây giờ rốt cuộc cơ hội đã đến, hắn nhất định phải biểu hiện tốt một chút!
Bạn cần đăng nhập để bình luận