Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 262: Cao Nhân Chỉ Điểm

Nghe Khổng Thiên Thiên hỏi, Giang Bắc Nhiên cố gắng trấn định cầm chén trà lên, nhìn về phía Khổng Thiên Thiên:
"Hai chữ này ngươi nghe được từ chỗ nào?"
"Đêm qua ta không ngủ, nghe đến phòng cách vách nói chuyện rất vui vẻ, một tiểu nương tử thật..."
"Được rồi!"
Giang Bắc Nhiên vươn tay cản Khổng Thiên Thiên lại.
Không biết liêm sỉ!
Giang Bắc Nhiên thầm mắng một tiếng, hít vào một hơi rồi nói với Khổng Thiên Thiên:
"Về sau đừng nói hai chữ này nữa, không phải thứ gì tốt đâu."
"A, vậy hả, ta thấy công tử sát vách kia nghe xong thì cười vui vẻ lắm, còn nói người bình thường hắn không cho nhìn đâu, cho nên ta mới hiếu kỳ..."
"Được rồi, đã bảo ngươi đừng nói nữa mà.” "Nha..."
Giang Bắc Nhiên lung lay ấm trà, mở miệng nói:
"Sư tỷ của ngươi đã về Linh Long giáo."
Khổng Thiên Thiên nghe xong thì sững sờ, sau đó cả kinh:
"Sư tỷ trở về rồi! ?"
Giang Bắc Nhiên gật đầu:
"Ừm, hôm qua Ân giáo chủ đã đón nàng đi."
"Vậy ta làm sao bây giờ?"
Khổng Thiên Thiên chỉ vào mình rồi hỏi.
Thấy vẻ mặt mờ mịt của Khổng Thiên Thiên, Giang Bắc Nhiên thở dài:
"Tự ngươi không thể quay về sao?"
Khổng Thiên Thiên lắc đầu:
"Ta chưa từng tới Giang Bắc, không biết đường."
"Sư tỷ ngươi không để lại lời nhắn gì cho ngươi à?” "Không có."
Khổng Thiên Thiên lần nữa lắc đầu.
"Ngươi và nàng có cách liên lạc riêng không?"
"Có!"
Lần này, Khổng Thiên Thiên bỗng gật đầu một cái.
"Ồ? Là gì?"
"Chỉ cần sư tỷ gọi ta, trong ba dặm ta có thể nghe được thanh âm của nàng."
Giờ khắc này, Giang Bắc Nhiên không biết nên đồng tình với Mộc Dao, có được một sư muội cơ trí thế này hay nên đồng tình Khổng Thiên Thiên có một sư tỷ không có tí trách nhiệm nào.
"Ngươi chờ ở đây, ta tìm người đưa ngươi về."
"Đa tạ tiên sinh!"
Khổng Thiên Thiên nghe xong lập tức vái chào.
"Ngươi uống trà đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì rời khỏi gian phòng.
Giang Bắc Nhiên dùng Anh Phong Điểu gọi Cố Thanh Hoan đến, sau khi nhận được lệnh, rất nhanh mọi chuyện đã được sắp xếp xong xuôi.
Bên ngoài Lạc Hà trấn, Giang Bắc Nhiên chỉ vào một chiếc xe ngựa:
"Hắn sẽ đưa ngươi về."
"Vâng, tạ ơn tiên sinh."
"Ừm, đi lên đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì quay người chuẩn bị rời đi.
"Tiên sinh!"
Lúc này Khổng Thiên Thiên hô lớn một tiếng.
"Làm sao?"
Giang Bắc Nhiên quay đầu hỏi.
Khổng Thiên Thiên ngu ngơ cười một tiếng, hai ngón tay vòng vòng hỏi:
"Ta biết tiên sinh ngài họa nghệ siêu tuyệt, có thể hay không... Có thể hay không cho ta một bức họa làm quà lưu niệm a? Nếu tiên sinh tự họa là tốt nhất."
Giang Bắc Nhiên vừa muốn mở miệng thì ba lựa chọn nhảy ra.
Lựa chọn một: Cự tuyệt.
Ban thưởng: Thương Long Kiếm Bản (Huyền cấp thượng phẩm).
Lựa chọn hai: Đưa cho Khổng Thiên Thiên một bức họa. Ban thưởng: Hồi Nguyên Thứ (Hoàng cấp thượng phẩm).
Lựa chọn ba: Đưa cho Khổng Thiên Thiên một tấm phù triện.
Ban thưởng: Cộng một điểm kỹ nghệ cơ bản ngẫu nhiên.
Hả?
Giang Bắc Nhiên thấy thế có chút sửng sốt, lựa chọn này có chút kỳ quái a.
Bất quá Giang Bắc Nhiên cũng không nghĩ nhiều, sau khi chọn số 3 thì lấy một tấm phù triện màu vàng có phẩm cấp thấp nhất từ trong Càn Khôn ra, đưa cho Khổng Thiên Thiên.
"Đây là Linh Khí Chú, có thể dùng để chữa trị vết thương, là tự ta vẽ, cho ngươi."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm âm luật.
"Đa tạ tiên sinh!"
Khổng Thiên Thiên như nhặt được chí bảo nhận lấy phù triện, lúc ngẩng đầu lên lại phát hiện Giang Bắc Nhiên đã đi xa.
"Tiên sinh! Ta nhất định sẽ tới tìm ngài ! sau này còn gặp lại !"
Khổng Thiên Thiên dùng sức khua tay, mãi đến khi bóng lưng Giang Bắc Nhiên hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mới dừng lại.
Khổng Thiên Thiên nhìn Linh Khí Chú như phát sáng nhờ ánh nắng thì cao hứng nhảy lên xe ngựa, lên đường về.
Giang Bắc Nhiên đưa tiễn Khổng Thiên Thiên xong thì cùng Cố Thanh Hoan về Quy Tâm tông.
Cùng lúc đó, Lịch Phục Thành vẫn như thường ngày cùng Chu Quy Xán hành tẩu quanh thành trấn thôn xóm, xem thử có người của Hoàng bang quấy phá không.
"Thanh Việt, hai hôm nay tâm tình ngươi rất thoải mái, gặp được chuyện gì tốt sao?"
Chu Quy Xán vừa đi đường vừa hỏi Lịch Phục Thành.
Lịch Phục Thành nghe xong thì gật đầu:
"Ừm, được một vị cao nhân chỉ điểm, dần hiểu rõ sau này mình nên đi con đường này thế nào.” "Ồ? Cao nhân? Vị cao nhân nào a?"
Chu Quy Xán nghe xong liền cảm thấy hứng thú.
"Cái này... Không tiện tiết lộ, về sau thời cơ tới ta nhất định sẽ giới thiệu cho ngươi."
"Được rồi, ngay cả ta cũng muốn giấu đúng không?"
Chu Quy Xán ôm cổ Lịch Phục Thành:
"Chúng ta có còn là huynh đệ tốt nhất không."
"Đương nhiên."
"Vậy ngươi còn không nói."
Chu Quy Xán lại mạnh tay hơn.
"Ai! Không thở được, không thở được a."
Lịch Phục Thành vỗ tay Chu Quy Xán hô.
Lúc này Đường Thính Song đi bên cạnh vội tới giúp đỡ sư huynh nhà mình:
"Chu đại ca, ngươi đừng làm khó sư huynh ta, là vị cao nhân kia không để sư huynh làm lộ tên hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận