Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 378: Quân Đội

Về phần tại sao lại nói như vậy, là vì Đặng Bác vừa đăng cơ cũng rất chăm lo quản lý, cần cù chăm chỉ. Nhưng về sau, tính tình lại đột nhiên đại biến, phảng phất như mất đi hào hứng với việc trị quốc chỉ trong vòng một đêm, chỉ là mặt ngoài vẫn sẽ vào triều nghị sự, nhưng tinh lực chủ yếu lại chuyển sang chuyện khác.
Sau khi hiểu rõ nội tình, Giang Bắc Nhiên cũng biết chuyện khác kia là phá vỡ cân bằng Phong Châu.
Kỳ thật, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, lý niệm của Đặng Bác cùng Ân Giang Hồng xem như tương thông, cũng xem uy nghiêm của hoàng triều vô cùng quan trọng với một quốc gia, nhưng Đặng Bác lại không chịu dựa vào Ân Giang Hồng, muốn đứng lên từ phế tích, Ân Giang Hồng sẽ chịu ư?
Nhưng khi Giang Bắc Nhiên hỏi tiểu nhân mê hoặc Đặng Bác là ai, chúng đại thần liền nhao nhao nói không biết, đồng thời cũng để lộ lo lắng, sợ Giang Bắc Nhiên cũng có một ngày tính tình đại biến.
"Bệ hạ, sách đã được lấy tới."
Giang Bắc Nhiên không nghĩ nữa, lật sách ra xem.
Mở Vấn Thủy Tập ra, Giang Bắc Nhiên vừa xem vừa hỏi Thúc Cương:
"Thái phó, ngươi thấy thế nào về chuyện kênh đào?”
Thúc Cương khom người nói:
"Lão thần không hiểu chuyện thuỷ lợi, chỉ biết trên sách có ghi chép về tiền lệ mở hồng câu, là lấy kênh đào dẫn nước tới nhiều nơi.”
"Ồ? Là quyển nào?"
Thúc Cương suy nghĩ một lát rồi đáp:
"Tên sách là An Hồng Thủy Lợi Lục."
Quả nhiên là nhà có một già, như có một bảo a.
Giang Bắc Nhiên hài lòng gật đầu, lập tức mở miệng:
"Tận Trung a, thay trẫm lấy cuốn sách đó tới."
"Tuân chỉ."
Rất nhanh, Cố Tận Trung đã cầm một phong bì có chút cổ xưa quay về, Giang Bắc Nhiên nhận lấy, lập tức xem.
Nhưng xem xong lại có chút thất vọng, hồng câu cũng chỉ là ống nước máy đơn giản, khó mà so với kênh đào được. Trong sách chỉ có nhắc sơ về chuyện kênh đào, không có gì nhiều để tham khảo cả.
Bất quá, hồng câu lại khiến Giang Bắc Nhiên càng kiên định về kênh đào hơn.
Đầu tiên, chỉ cần đào kênh đào từ nam tới bắc, trở thành một đường nối liền, sẽ giúp mậu dịch nam bắc tiện lợi hơn.
Đương nhiên, Giang Bắc Nhiên càng xem trọng việc phòng chống thiên tai, kênh đào khai thông sẽ giúp hạn hán giảm bớt thiệt hại.
Một khi có chuyện, việc cung cấp vật tư cứu sinh sẽ nhanh chóng được vận chuyển tới nơi gặp nạn. Từ đó, ít nhất là hạn hán sẽ không phải vấn đề lớn nữa.
Chỉ một hồng câu đã giúp giải quyết vấn đề đất đai, nếu đào kênh đào, toàn bộ Phong Châu sẽ không cần lo về chuyện hạn hán nữa.
Về độ khó của đào kênh, Giang Bắc Nhiên dù không biết cách hoạt động của công trình thuỷ lợi nhưng hắn tin, độ khó không cao, Thịnh quốc nhất định sẽ có nhân tài tương ứng.
Để sách xuống, Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Thúc Cương hỏi:
"Thái phó a, nếu để ngươi tiến cử một người tới đào kênh, ngươi sẽ tiến cử ai?"
Thúc Cương nghe xong thì chắp tay:
"Lão thần rất ít hỏi chuyện triều đình, thực sự không biết nên tiến cử vị quan viên nào, xin hoàng thượng thứ tội."
Vì chức thái phó đặc thù nên không có quyền lực, Thúc Cương muốn tìm quan viên, quan viên tránh còn không kịp.
Sở dĩ Giang Bắc Nhiên hỏi vậy cũng muốn tiện tay thử Thúc Cương, là hoàng đế nên có thói quen nghi kỵ mọi việc a.
Chuyện mở kênh hẳn cần thời gian dài để quyết định, Giang Bắc Nhiên suy nghĩ chốc lát rồi nói:
"Thái phó, bây giờ trẫm đã dần quen với chuyện trên triều, nhận ra Thịnh quốc đã là hình thái bách phế đãi hưng, ngươi cảm thấy trẫm nên làm gì để cải biến hiện trạng này?"
Đặng Bác tại vị hơn mười năm, phần lớn tâm tư đều đặt vào chuyện phá vỡ cân bằng Phong Châu, tự nhiên không quá quan tâm với việc quản lý quốc gia. Vì trong kế hoạch của hắn, Phong Châu nhất định sẽ loạn thành một đống, hắn quản lý tốt cũng vô dụng.
Cho nên Thịnh quốc bây giờ, những nơi gần trung tâm hoặc có ma giáo, chính phái hỗ trợ còn đỡ, xa xôi hơn thật sự là dân chúng lầm than.
Khi chưa điều động người tu luyện hỗ trợ được, Giang Bắc Nhiên cần nghĩ cách sơ lược hỗ trợ dân chúng.
Thúc Cương nghe xong thì chắp tay đáp:
"Hiện tại lão thần cảm thấy nên để dân chúng nghỉ ngơi, khôi phục sức sản xuất cơ bản nhất."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì gật đầu:
"Nên vậy."
Thấy Giang Bắc Nhiên cũng chịu, Thúc Cương tiếp tục nói:
"Trong lúc Đặng Bác tại vị, mua quan bán quan, sưu cao thuế nặng, tạo ra một nhóm quan tham ô, muốn quốc khố lần nữa tràn đầy, cần loại bỏ nhóm này, thay thế bằng một nhóm quan liêm khiết.”
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì thở dài:
"Nhưng trong lúc nhất thời đi đâu tìm được nhiều quan liêm khiết như vậy chứ?”
"Hoàng thượng có thể mở khoa cử."
"Đây cũng là một chủ ý không tồi, trẫm đã rõ, rồi sao nữa?”
"Lão thần có một câu, không biết có nên nói không."
Giang Bắc Nhiên hơi nhướng mày:
"Trẫm từ lúc bắt đầu đã nói, ngươi không cần ngờ vực vô căn cứ, chỉ bằng các ngươi, không hại được trẫm."
Lời này dù bá đạo nhưng lại khiến Thúc Cương an tâm.
Thế là hắn khom người tiếp tục nói:
"Lão thần đề nghị tăng cường tập quyền trung ương, lần nữa cơ cấu lại bố cục triều đình."
"Ồ?"
Giang Bắc Nhiên nghe một chút đã hiểu ý Thúc Cương:
"Thái phó có ý... quyền lực của đại quan trong triều quá lớn?”
"Đúng vậy."
Thúc Cương hô.
"Được, việc này trẫm và ngươi sẽ từ từ suy nghĩ, tiếp theo.”
"Xin bệ hạ bổ nhiệm người mới, quản lý quân đội cả nước."
"Quân đội..."
Giang Bắc Nhiên chậc chậc lưỡi, không sai, Thịnh quốc cũng có quân đội, nhưng quân đội không dùng để đánh trận. Dù sao ở trước mặt người tu luyện, quân đội có nhiều cũng chỉ là pháo hôi. Trong quốc gia này, tác dụng chủ yếu nhất của quân đội là khống chế bách tính, để họ không chạy loạn.
Những mặt trị an khác thì phải nhờ chính phái để ý, nếu có sơn tặc thổ phỉ gì đó, sẽ để quân đội đi tiêu diệt toàn bộ.
"Quân đội có vấn đề gì, còn xin thái phó nói rõ."
Thúc Cương chắp tay:
"Lão thần chỉ biết, quân đội quốc gia đã dần hình thành một ít lực lực riêng, nếu không quản lý ký, chỉ sợ sẽ thành tai họa."
"Trẫm đã rõ."
Giang Bắc Nhiên dùng sức gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận