Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 628: Mị Lực

Sở dĩ Giang Bắc Nhiên đột nhiên nổi hứng, thứ nhất vì hắn đắm chìm trong việc cá nhân đã lâu, thứ hai là hắn cũng có chút thèm ăn món mình nấu.
Đậu hũ Ma Bà, gà Cung Bảo, thịt băm hương cá, gà tào phớ, cá nướng khô...
Từng món ăn cay có màu đỏ chói được bưng lên bàn, Lâm Thi Uẩn đã không để ý tới cái gì mà thận trọng nữa, tay trái cầm muôi, tay phải cầm đũa, ăn như gió cuốn.
Giang Bắc Nhiên tự bới cho mình một chén cơm, ngồi vào trước bàn, bắt đầu nhấm nháp thủ nghệ của mình.
Giang Bắc Nhiên nhai nuốt gà xé, tự hỏi tiếp theo nên làm gì.
Rèn đúc, luyện đan, vẽ bùa gì cũng được, Giang Bắc Nhiên đều có thể luyện ra phẩm cấp trân quý.
Cơ mà Giang Bắc Nhiên cũng không tính luyện, nếu không có đủ công cụ chế tác đúng phẩm cấp mà lấy nguyên liệu quý giá ra dùng thì quá lãng phí rồi.
Nhưng hắn phát hiện các loại công cụ như đan lô, thiết chùy, bùa chú của mình đã dần biến hóa sau một năm hấp thụ Mộc linh khí.
Nhất là Khổng Tước Đỉnh kia, được ‘ngâm’ trong Mộc linh khí một thời gian dài, dùng nó để luyện chế có thể nói là làm ít công to. Nếu bây giờ gia tăng phẩm cấp cho nó, chỉ sợ có thể nhảy hắn một lần lên ba cấp ấy chứ.
Dưới tình huống này, Giang Bắc Nhiên cũng linh hoạt hơn, dù nguyên liệu có trân quý tới đâu cũng không trân quý bằng cơ hội lần này. Không gian tràn ngập Mộc linh khí này có thể nói là chỉ ngộ chứ không thể cầu, có trời mới biết lần tiếp theo có cơ hội như vậy là lúc nào.
Còn số nguyên liệu này hắn có thể kiếm lại được.
Cho nên, sau một hồi suy nghĩ, Giang Bắc Nhiên đã có quyết định.
"Luyện con mẹ nó luôn !"
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang suy nghĩ thì Lâm Thi Uẩn đã quét sạch hơn phân nửa món ngon trên bàn ăn. Nàng thấy Giang Bắc Nhiên dừng lại mới mới ngượng ngùng nói:
"Xin lỗi a, đại sư... Thực sự ăn quá ngon."
"Thích thì tốt rồi, không cần khách khí, hết ta lại làm thêm.”
"Đại sư thật tốt."
Lâm Thi Uẩn nói xong thì gắp một khối thịt vào chén Giang Bắc Nhiên:
"Đại sư, thịt bụng cá này là ta đặc biệt để lại cho ngài đó.”
"Tạ ơn."
Giang Bắc Nhiên cười gật đầu, cúi đầu bắt đầu ăn.
Lâm Thi Uẩn cười trộm một tiếng, đang chuẩn bị ăn tiếp thì đột nhiên rút kiếm hướng về phía sau.
"Đang!"
Bạch Vụ Kiếm bị cản lại phát ra tiếng kiếm minh khiến người ta cảm nhận được sự tiếc nuối của nó.
Lâm Du Nhạn nhìn cô cô thân thiết với mình từ nhỏ bèn mỉm cười:
"Cô cô, ngươi biết đó, Bạch Vụ chỉ có chút nghịch ngợm thôi, nó đang đùa với ngươi."
"Thật sao? Vậy ta cũng chỉ đùa với nó chút là được."
Lâm Thi Uẩn nói xong, đang muốn vận khởi tâm pháp thì thấy Giang Bắc Nhiên ngoắc ngoắc ngón tay.
Bạch Vụ Kiếm đang vận sức chuẩn bị phát công thì dừng lại, bay tới chỗ Giang Bắc Nhiên, không ngừng cọ xát trên người Giang Bắc Nhiên.
"A ! ".
Lâm Du Nhạn cảm giác bản thân mình là Bạch Vụ Kiếm, nàng nhịn không được kêu lên một tiếng, thân thể mềm mại dựa vào bàn cơm.
Giang Bắc Nhiên vỗ vỗ mũi kiếm Bạch Vụ Kiếm, cười nói:
"Lúc ăn cơm không được hồ nháo."
Bạch Vụ Kiếm nghe xong thì cong cong mũi kiếm hai cái như gật đầu.
Pháp bảo này đúng là thú vị.
Đợi Bạch Vụ Kiếm quay lại chỗ Lâm Du Nhạn, Giang Bắc Nhiên mới ăn tiếp.
Ăn xong, Lâm Thi Uẩn tích cực thu thập bát đổ, mà Lâm Du Nhạn thì nói với Giang Bắc Nhiên:
"Sư huynh, ta có chút nghi hoặc muốn mời ngài giải đáp."
"Nói đi."
"Mấy ngày nay, con yêu thú trong cơ thể đặc biệt hiếu động, có phải Mộc linh khí đã thẩm thấu vào vòng tròn không?”
Bây giờ, sư huynh đã biết rõ bí mật trên người nàng, vì thế nàng cũng không cần che giấu nữa.
"Hiếu động?"
Giang Bắc Nhiên nói xong thì vươn tay đặt lên người Lâm Du Nhạn, mở miệng nói:
"Mộc linh khí không thể thẩm thấu vào trong vòng, về phần yêu thú trong cơ thể ngươi hiếu động, hẳn nó muốn hấp thụ Mộc linh khí trong Bạch Vụ Kiếm.”
"Thì ra là vậy."
Lâm Du Nhạn gật gật đầu:
"Vậy có sao không?”
"Trước cứ vậy đi, yêu thú trong cơ thể ngươi cũng không chiếm được tiện nghi gì từ chỗ Bạch Vụ Kiếm đâu, bằng không ta sẽ cảm giác được.”
"Vâng, nếu sư huynh đã nói vậy thì ta an tâm rồi."
"Còn chuyện gì khác không?"
Lâm Du Nhạn nghe xong thì lắc đầu.
Thấy Lâm Du Nhạn không còn việc gì, Giang Bắc Nhiên trực tiếp quay người đi đến lò lửa.
Nhìn bóng lưng của sư huynh, tinh thần và thể xác Lâm Du Nhạn lần nữa thỏa mãn, nàng ưm một tiếng rồi nghĩ:
“Ta đã ở cùng sư huynh được bốn trăm mười hai ngày, nhưng vẫn bị mị lực của sư huynh khuynh đảo. Nguyên lai đây chính là thê tử khăng khăng một mực yêu mình trượng phu sao, thật sự quá mỹ diệu. Thế gian này khẳng định sẽ không có vợ chồng nào ân ái hơn ta và sư huynh đâu, hì hì.”
Nhìn Lâm Du Nhạn kỳ quái như thế, Lâm Thi Uẩn đang thu thập bát đũa không khỏi lắc đầu, cảm khái cháu gái mình cứu không nổi nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận