Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 503: Chướng Khí (2)

Thế là hắn quyết định thông báo cho Quan Thập An.
Vì hắn dự cảm, sắp tới sẽ có đại sự ảnh hưởng tới toàn cục Phong Châu, tông chủ nhà mình nhất định sẽ tự mình đi ra chủ trì.
Lúc Phong Kỳ Duệ cầu viện Yểm Nguyệt tông, chướng khí cũng dần lan ra, với tu vi của Phong Kỳ Duệ, hắn dễ dàng nhận ra sự đáng sợ của chướng khí, rất nhanh đã truyền thư tới Linh Long giáo!
Không lâu sau, ngày càng nhiều cường giả bị linh lực cường đại của chướng khí hấp dẫn tới.
Vì bình thường chỉ khi trân bảo xuất thế mới có thể tỏa ra sóng linh khí kịch liệt như thế.
Nhận được tin này, Ân Giang Hồng không chần chừ, trước tiên đi tới bên cạnh chướng khí, mà Quan Thập An cũng vừa đến.
Hội nghị một mực kéo dài tới buổi trưa, Giang Bắc Nhiên thầm tổng kết được mấy từ mấu chốt.
Đầu tiên là "tim đập nhanh."
Bất kỳ ai cảm nhận được sự đáng sợ của chướng khí đều có chung biểu hiện này, phảng phất như trong đó có gì vật đại hung vậy.
Thứ hai là "vẫn đang khuếch tán."
Không sai, dù tốc độ khuếch tán không nhanh nhưng nó cũng không dừng lại, giờ phút này còn đang chậm rãi lan ra.
Thứ ba là "Lan Châu cũng bị tác động."
Chướng khí này xuất phát từ một làng chài ven biển ở giữa hai châu, cũng an ra cả hai.
"Lão ca ca, ngươi từng tới xem thử chướng khí kia chưa?"
Tông chủ Tạ Chính của Tinh La tông hỏi Quan Thập An.
Quan Thập An gật đầu rồi đáp:
"Vừa rồi đã tới nhìn thử, thật sự rất tà dị.” "Ngươi có tới cảm thụ một chút không?” Ân Giang Hồng cười hỏi.
"Chẳng lẽ ngươi cảm thụ qua rồi?"
Quan Thập An trực tiếp hỏi lại.
"Bản tôn tự nhiên từng tự mình tiến vào đó rồi mới hỏi ngươi."
"Ồ? Cảm thụ ra sao?"
"Ngươi trả lời vấn đề ta hỏi trước đã, ngươi từng cảm thụ qua nó chưa?” "Bản tọa một không tu độc, hai không tu cổ, đương nhiên sẽ không dây thứ tà vật kia. Về điểm này, bản tọa thừa nhận không sánh bằng Ân giáo chủ."
"Được, ngươi thừa nhận không bằng bản tôn là được, ha ha ha."
Ân Giang Hồng mặc kệ Quan Thập An trào phúng mình, dù sao chỉ cần đối phương nhận thua là được.
Quan Thập An cũng không ngờ sự trào phúng của bản thân vậy mà lại thành ‘thuốc bổ’ cho Quan Thập An. Tuy bất đắc dĩ nhưng cũng chỉ có thể thầm nghĩ da mặt con hàng này thật dày thôi.
"Cho nên, bây giờ Ân giáo chủ có thể nói xem, đến tột cùng chướng khí kia là sao chưa?” "Là cổ độc, còn là cổ độc hết sức lợi hại."
Ân Giang Hồng đáp.
"Cổ độc?"
Trong trướng lập tức truyền đến vô số tiếng kinh hô kinh ngạc.
Sâu độc khác với độc, nếu nói độc chỉ phá hủy nhục thể đối phương thì sâu độc có thể điều khiển tâm thần người khác.
Luận về sức ảnh hưởng, cái sau phiền hơn cái trước nhiều.
Dù sao độc chỉ độc chết một người nhưng mê hoặc lại có thể mê hoặc ngàn ngàn vạn vạn người.
Cũng vì vậy mà trăm năm trước, cổ độc bị xem như tà giáo, bị chính phái liên thủ thanh trừ, sao bây giờ lại ngóc đầu trở lại rồi.
Thấy danh tiếng của mình đã vượt trên Quan Thập An một bậc, Ân Giang Hồng vỗ tay hai lần nói:
"Nếu bây giờ chúng ta đã biết mình phải đối mặt với cái gì, mọi người có thể cùng thương thảo đối sách rồi."
Trong lúc nhất thời, bồng trướng lặng ngắt như tờ, đừng nói những năm gần đây, dù là mấy chục năm trước, họ chưa từng gặp phải chuyện này. Biện pháp đối phó sâu độc chỉ dừng lại ở mức cơ bản, chân chính áp dụng không có mấy người.
"Nếu không ai có ý kiến thì để bản tôn nói vậy.” Ân Giang Hồng nói xong thì chống tay nói tiếp:
“Ta tin các vị ngồi ở đây đều biết, chướng khí vẫn đang tiếp tục khuếch tán. Tình thế vô cùng gấp gáp, nếu chướng khí tiếp tục lan rộng, ta tin các vị cũng khó lòng chịu nổi tổn thất to lớn mà nó mang tới.” Một đám đại lão cùng nhao nhao gật đầu, nhất những tông môn gần chướng khí, phản ứng của họ càng thêm chân thành và tha thiết.
"Cho nên, bản tôn có ba kế hoạch, một là để Trận Pháp sư nghĩ cách lập đại trận phòng ngự, trước ngăn cản chướng khí tiếp tục khuếch tán."
Nghe tới đây, rốt cuộc Giang Bắc Nhiên cũng biết tại sao Ân Giang Hồng lại gọi mình tới, nguyên lai là nhìn trúng điểm này.
Lão già hom hem này thật rất biết lợi dụng mọi thứ.
"Thứ hai, trước thăm dò xem đến tột cùng cổ độc này có tác dụng với người tu luyện cảnh giới nào. Sau đó cho người tiến vào chướng khí tìm hiểu nguyên nhân. Chuyện này rất gấp, chúng ta không thể chỉ ký thác hi vọng vào việc chướng khí sẽ tự mình biến mất hoặc ngừng khuếch tán."
Chúng đại lão nghe xong tiếp tục gật đầu, tuy nói chướng khí trước mắt chưa lan tới địa bàn của họ nhưng đây chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
"Ba, nhất định phải sơ tán bình dân, bằng không Phong Châu tổn thất lớn."
Nghe thế, Giang Bắc Nhiên chủ động bày tỏ thái độ:
"Điểm này cứ giao cho trẫm."
Giang Bắc Nhiên tích cực như vậy là vì đây là chuyện dễ làm nhất. Dù hắn cũng lo tốc độ khuếch tán của chướng sẽ gia tăng nhưng loại chuyện cửu tử nhất sinh như tiến vào chướng khí thì Giang Bắc Nhiên không muốn nhúng tay vào.
Nghe thỉnh cầu của Giang Bắc Nhiên, Ân Giang Hồng vỗ vai hắn nói:
"Việc nhỏ như vậy sao có thể làm phiền bệ hạ, bản tọa còn nhiệm vụ trọng yếu hơn muốn giao cho ngươi đây."
Biết ngay mà, chắc là muốn ta tiến vào chướng khí liều mạng rồi.
Bất quá kỳ quái ở chỗ, hệ thống vậy mà không xuất hiện, chứng tỏ hắn có thể an toàn vào và ra.
Nghe Ân Giang Hồng nói xong, Quan Thập An đang muốn bổ sung hai câu thì có tiếng hô truyền tới từ ngoài trướng:
"Sứ giả của Tử Sương giáo ở Lan Châu cầu kiến."
Lan Châu?
Người trong đại trướng cùng sững sờ, bao gồm cả Giang Bắc Nhiên "Để hắn vào đi."
Ân Giang Hồng phất tay nói.
"Vâng!"
Sau đó, vải mành được xốc lên, một người trẻ tuổi mặc áo bào trắng bước vào.
"Bái kiến các vị tông chủ."
Vừa đến nơi, thanh niên mặc bạch bào lập tức hành lễ với các đại lão.
Thấy đám người gật đầu xong, Ân Giang Hồng mới nói:
"Tử Sương giáo cử ngươi đến có chuyện gì?"
"Hồi bẩm Ân giáo chủ, vãn bối là đến để truyền đạt ý nguyện hợp tác với Phong Châu cũng các vị."
Bạn cần đăng nhập để bình luận