Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 237: Khẩu Vị

Lúc nàng đi chất vấn hắn, hắn chính là như vậy... dám hô người khác cứu mạng cơ đấy!
Việc này càng khiến Mộc Dao tức giận, đại ca nàng lại bại bởi một người không có cốt khí như thế à!
Từ đó về sau, nàng nhìn thế nào cũng chẳng thấy con hàng này thuận mắt. Vậy mà hết lần này tới lần khác cha lớn cứ bắt nàng phải đi cùng hắn điều tra Hoàng bang gì đó!
Vừa nghĩ tới phải ở cùng tên này vài tuần, thậm chí mấy tháng, nàng cảm thấy như muốn điên luôn rồi. Vì thế nàng mới muốn dẫn Thiên Thiên theo, mục đích là để Giang Bắc Nhiên khó chịu. Cơ mà ai biết chuyến đi vừa bắt đầu, nàng đã như bị cô lập rồi.
Chỉ là hát nghe êm tai, chữ có chút đẹp còn biết làm xíu thức ăn ngon thôi mà. Có gì đặc biệt hơn người đâu.
Mộc Dao càng nghĩ càng giận, bấy giờ nàng đột nhiên nghe được âm thanh của Giang Bắc Nhiên.
"Ta nấu mì hơi nhiều, chúng ta đổi đồ ăn đi."
"Tốt lắm! Tốt lắm!"
Khổng Thiên Thiên vội đáp ứng, nhưng vừa đáp ứng xong lại khẩn trương nhìn về hướng Mộc Dao.
Mộc Dao đang gục xuống bàn, vừa tính cự tuyệt nhưng nhớ lại hương vị thần kỳ kia thì chẳng thể nào nói ra khỏi miệng.
Cuối cùng sau cái nhìn soi mói của Khổng Thiên Thiên, Mộc Dao bèn đứng lên nhìn Giang Bắc Nhiên:
"Thấy ngươi thành khẩn muốn đổi thức ăn như thế, ta sẽ cố mà đồng ý một lần.”
"A, vậy không sao, nếu ngươi miễn cưỡng để ta đổi với Thiên Thiên, ngươi muốn ăn hay không thì tùy.”
"Ngươi!"
Mộc Dao hung tợn trừng mắt nhìn Giang Bắc Nhiên, nhưng nàng chưa kịp mở miệng thì Khổng Thiên Thiên đã ôm lấy nàng:
"Ta và sư tỷ cùng ăn nha."
"Hừ! Ai muốn ăn mì của hắn!"
Ban đầu, Giang Bắc Nhiên để hai bát mì nước ngọt lên bàn, sau đó lại đem chút thịt tới.
Thấy Khổng Thiên Thiên bưng đồ ăn tới, khóe miệng Giang Bắc Nhiên không khỏi giật giật hai cái.
Đậu hũ hấp, đậu hũ hầm, đậu hũ rang, canh đậu hũ...
Nhà ngươi buôn đậu hủ hả!
"Các ngươi thích ăn đậu hũ như vậy hả?"
Nhìn đĩa rau xào đậu hủ cuối cùng mà Khổng Thiên Thiên bưng lên, Giang Bắc Nhiên kìm lòng không được mà hỏi.
"Đúng vậy a, ta và sư tỷ đặc biệt thích ăn đậu hũ."
"Được rồi, vậy lần sau ta làm một phần đậu hũ Ma Bà cho các ngươi nếm thử."
"Đậu hũ Ma Bà? Nghe tên là thấy ngon rồi!”
Khổng Thiên Thiên nói xong thì lôi kéo Mộc Dao:
"Sư tỷ, chúng ta có thể ăn đậu hủ làm món mới rồi.”
"Biết rồi! Không phải chỉ là đậu hũ thôi hả, vui vẻ như vậy làm gì, mau ăn cơm."
"Vâng ! ".
Khổng Thiên Thiên đáp xong thì kéo bát mì qua, cầm đũa bắt đầu ăn.
"Sột soạt ! sột soạt !"
Ăn hai vá mì lớn xong, lần này nàng không cần e sợ sư tỷ mà vỗ bàn một cái hô lớn:
“Mì này ăn ngon ghê.”
Nói xong nàng kinh ngạc nhìn bài mì.
Rõ ràng chỉ là có mấy sợi mì và nước nhưng hương vị lại biến hóa vô tận, cộng với sợi mì dai dai, ăn một miếng là không dừng được.
"Sột soạt ! sột soạt !"
Nghe tiếng hút mì của Khổng Thiên Thiên, Mộc Dao bỗng cảm thấy đậu hủ trong miệng trở nên tẻ nhạt vô vị.
“Ăn... ngon dữ vậy hả?”
Mộc Dao nhìn về phía Khổng Thiên Thiên mà hỏi.
"Ừm ừm! Ăn ngon lắm!"
Khổng Thiên Thiên vừa nói chuyện vừa dùng sức gật đầu.
Thấy Khổng Thiên Thiên không kêu mình ăn thử, gân xanh trên trán Mộc Dao nổi lên.
"Vẫn còn một bát, ngươi ăn đi."
Lúc này Giang Bắc Nhiên đặt một chén mì trước mặt Mộc Dao.
Lần này Mộc Dao không đẩy bát ra nữa mà cầm đũa nói:
"Ta chỉ là thấy đậu hũ có chút ngán nên muốn đổi khẩu vị, không phải vì muốn ăn mì của ngươi đâu."
Giang Bắc Nhiên cũng lười để ý đến nàng, tự mình ăn.
Dù Giang Bắc Nhiên không nhìn nàng nhưng Mộc Dao vẫn rất thận trọng gắp một sợi mì bỏ vào miệng.
Sợi mì dần dai giòn thấm đậm nước canh khiến trong lòng nàng lâng lâng theo.
Thứ dầu màu đỏ này là gì mà thơm thế... Chẳng lẽ được làm từ tương ớt sao! Chắc vậy quá.
Mộc Dao tự thuyết phục chính mình rồi gắp theo một gắp nữa.
Tiếp đó là muỗng thứ ba, thứ tư, năm, sáu, bảy, tám...
Một bát mì nước ngọt rất nhanh đã bị nàng ăn sạch.
"Hô..."
Thấy trong chén không còn sợi mì nào, Mộc Dao không khỏi có chút ngượng ngùng nhưng khi phát hiện không ai nhìn nàng thì thở phào nhẹ nhõm.
Thịt kia... không biết có vị gì nhỉ.
Thấy Khổng Thiên Thiên ăn thịt một cái thỏa mãn thế kia, Mộc Dao không khỏi nuốt nước miếng một cái.
Không được! Chỉ là đồ ăn thôi mà, ăn no là được.
Mộc Dao thầm mắng mình rồi cầm đĩa đậu hủ ăn tiếp, chỉ là ăn thì ăn nhưng sao chẳng còn mùi vị gì cả.
Rõ ràng trước giờ đậu hủ Thiên Thiên làm ăn rất ngon mà...
"Sư tỷ, đừng ăn đậu hủ nữa, mau thử cái này đi, so với đậu hũ ăn ngon hơn nhiều."
Khổng Thiên Thiên vừa nói vừa gắp một ít huyết bỏ vào chén trước mặt Mộc Dao.
"Đây là thứ gì vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận