Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 994: Tùy Tiện

Hiện tại có thêm cơ hội chung đụng với vị tiểu sư đệ này, hắn muốn tạo dựng chút hình tượng đại sư huynh trong lòng đối phương.
"Khục!"
Ngô Thanh Sách ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Khúc Dương Trạch nói:
"Khúc sư đệ, đã lâu không gặp, dạo này thế nào?"
Khúc Dương Trạch nghe vậy thì vội chắp tay với Ngô Thanh Sách:
"Đa tạ Ngô sư huynh quan tâm, ta rất ổn."
"Ừm."
Ngô Thanh Sách gật đầu, rút một lá bùa màu vàng cùng bốn lá bùa màu bạc từ trong Càn Khôn giới ra, đưa cho Khúc Dương Trạch rồi nói:
"Nghe Thanh Hoan nói ngươi vẫn chưa học huyền công. Đây là huyền phú ta tìm được từ trong một ma giáo ở Lương Châu, màu vàng có khắc ấn là Thần Tiêu Phù, có thể dẫn phong vũ lôi điện tới, giúp ngươi công kích địch nhân."
"Bốn lá bùa màu bạc theo thứ tự là Đạo Ngọc Phù, Tốc Hàng Phù, Triệu Long Phù cùng Đảo Hải Phù, chúng..."
.
Nói tới đây, Ngô Thanh Sách đột nhiên hỏi:
"Nói đến mới nhớ, Khúc sư đệ từng học qua bùa chú?"
"Vâng."
Khúc Dương Trạch gật đầu:
"Cố sư huynh từng dạy ta một chút, chỉ là ta đầu óc có hơi đần... Nhớ không được nhiều. Mặt khác, những lá bùa này của Ngô sư huynh thực sự quá quý giá, ta nhận thì thấy ngại lắm."
Ngô Thanh Sách trực tiếp đưa năm tấm lá bùa cho Khúc Dương Trạch:
"Có gì mà ngại, ngươi là sư đệ của ta, có đồ tốt sư huynh khẳng định sẽ phân cho ngươi một phần. Huống chi đấy là dưới tình huống ngươi còn chưa nắm giữ thuần thục huyền công, những phù chú này khẳng định sẽ hữu dụng."
"Nhưng mà..."
.
"Đừng có nhưng nhị gì nữa, giữ lấy đi."
Ngô Thanh Sách nói xong thì thu tay về, mà Khúc Dương Trạch thì vội đưa tay nhận lấy năm lá bùa đang kia.
"Vậy xin đa tạ Ngô sư huynh."
Khúc Dương Trạch cầm năm lá bùa, chắp tay nói với Ngô Thanh Sách.
"Không cần khách khí, mặt khác, trước đó không phải ngươi biến thành kén rồi à, là sư huynh đánh thức ngươi dậy?"
Khúc Dương Trạch nghe xong thì gật gật đầu:
"Ừm, nhờ có sư huynh, ta mới có thể tỉnh lại. Bằng không nếu chỉ dựa vào ta hẳn sẽ phải ở trong kén chờ rất lâu, có khi còn chẳng ra đợi nữa."
"Nguy hiểm như vậy à?"
Ngô Thanh Sách kinh hô một tiếng, khi Khúc Dương Trạch háo thành kén trước đó hắn từng nhìn qua. Nhưng vì thân thể vị tiểu sư đệ này không giống nhân loại nên Ngô Thanh Sách cũng không quá lo, chỉ cảm thấy qua một thời gian đối phương sẽ phá kén chui ra.
Bây giờ xem ra hắn nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.
"Có thể nói rõ chi tiết cho ta biết, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì không?"
"Đương nhiên có thể."
Rất nhanh, Khúc Dương Trạch đã kể lại quá trình thức tỉnh của mình cho Ngô Thanh Sách.
"Thì ra là thế..."
.
Ngô Thanh Sách gật đầu, có chút hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra rồi, tổng kết lại chính là một câu.
Vị tiểu sư đệ này của hắn ngày càng không giống người.
"Ai... ".
Lúc này, Khúc Dương Trạch đột nhiên thở dài, thần sắc cũng trở nên ảo não hơn.
"Sao vậy?"
Ngô Thanh Sách kỳ quái hỏi.
"Khi đó ta ván đầu nên làm sai một chuyện, đến bây giờ vẫn còn hối hận... ".
"Làm sai?"
Ngô Thanh Sách sờ cằm hỏi:
"Làm sai chuyện gì?"
Khúc Dương Trạch thở dài, đáp:
"Lúc ấy sư phụ để Cố sư huynh giao thủ với ta, muốn thử xem sau khi ta tiến hóa đến cùng thực lực thế nào... Kết quả trước mặt sư phụ ta lại tùy tiện đỡ được công kích của Cố sư huynh, việc này khiến ta hối hận tới tận bây giờ.”
'Tuỳ tiện...?' Nghe được hai chữ này, Ngô Thanh Sách không khỏi nhíu mày, hắn hiểu rõ thực lực Thanh Hoan, đối phương đã luyện Chân Nguyên Thiên Cương Quyết tới tầng thứ bảy, huyền khí cực kỳ hùng hậu, uy lực mỗi một kích đều không thể khinh thường.
Nhưng Khúc Dương Trạch lại dùng hai chữ tuỳ tiện...
Thấy Ngô sư huynh lâm vào trầm tư, Khúc Dương Trạch vội gõ gõ đầu của mình:
"Ai, ta lại sai nữa rồi, sao ta có thể nói với Ngô sư huynh chỉ tùy tiện là tiếp được chiêu thức của Cố sư huynh chứ, ta... Ta..."
"Không sao."
Ngô Thanh Sách khoát tay với hắn:
"Giữa sư huynh đệ chúng ta không cần coi trọng những thứ này, ngược lại ta có chút hiếu kỳ, tuỳ tiện kia của ngươi... đến cùng có bao nhiêu tuỳ tiện a."
Bạn cần đăng nhập để bình luận