Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 413: Đào Anh Phát

"Hoàng thượng, vậy ngài cứu nhi tử của ta đi! Ta sẽ kêu hắn dập đầu với ngài, cam đoan!"
"Con của ngươi? Ngươi biết nam nhân trong thôn bị bắt đi đâu?” "Ta đương nhiên biết a! Bọn ta bị bắt tới cùng một chỗ."
"Vậy bây giờ có thể tìm được bọn hắn sao?"
"Có thể! Đương nhiên có thể! Ta trở về từ chỗ đó để nhìn vợ mình đấy.” "Được, ngươi dẫn đường, ta sẽ cứu nhi tử ngươi về.” "Đa tạ hoàng thượng! Đa tạ hoàng thượng! Hoàng thượng đúng là người tốt! Ta dẫn ngài đi!"
Giang Bắc Nhiên để lại chút lương thực cho thôn dân rồi cùng đám Mộc Dao đi về hướng tây.
"Hoàng thượng, chúng ta đang đi đâu vậy?"
Mộc Dao tò mò hỏi.
"Tìm các nam nhân trong thôn."
"Hoàng thượng biết họ ở đâu! ?"
Mộc Dao kinh ngạc, rõ ràng vẫn ở cùng nhau nãy giờ, sao hoàng thượng biết đám nam nhân kia bị bắt đi đâu chứ?! nghe là cùng một đám thôn dân lí do thoái thác, nhưng Đây chính là sự chênh lệch giữa ta và hoàng thượng sa?
Đặng Tương Hàm cũng bất ngờ, nàng thật sự không ngờ Giang Bắc Nhiên lại biết chuyện này.
Chỉ có Khổng Thiên Thiên là một mặt như lẽ đương nhiên, dù sao nàng vẫn luôn cho rằng, dưới gầm trời này, không có chuyện gì hoàng thượng không làm được.
Trên đường đi, Giang Bắc Nhiên hỏi anh nông dân:
"Các ngươi bị bắt đi làm gì?"
"Ai."
Anh nông dân thở dài:
"Đào đá! Đào không biết ngày đêm, ta cũng không biết hòn đá kia gọi là gì, chỉ thấy nó xanh mơn mởn, lại còn phát sáng."
Linh thạch?
Giang Bắc Nhiên nghe anh nông dân miêu tả lập tức hiểu đó là gì.
Nhớ lại việc này, anh nông dân như được bật trúng đài, liên tục giận dữ nói:
"Ai, cái mỏ kia rất khó đào! Đào mấy ngày cũng chưa chắc được một khối, không đào được, đám ác nhân kia cũng chỉ cho bọn ta chút cháo loãng.” Nghe được một đoạn này, Giang Bắc Nhiên bỗng nhớ tới khi xưa mình từng bị bắt đi đào mỏ, khoảng thời gian đó thật sự sống không bằng chết. Nếu không nhờ hệ thống, chắc hắn cũng chẳng có ngày hôm nay Cứ thế, cả hai vừa tán gẫu vừa bay qua hai tòa núi, anh nông dân chỉ vào một chỗ:
"Hoàng thượng! Chính là chỗ kia! Nam nhân thôn bọn ta bị bắt tới đó!” Giang Bắc Nhiên nhìn theo, đúng là quặng mỏ không sai.
Trên đường đi, Mộc Dao đều yên lặng quan sát. Trong lúc này, nàng nhất thời kinh hãi, hoàn toàn không biết vì sao hoàng thượng làm được.
Giang Bắc Nhiên dùng tinh thần lực cảm ứng cái mỏ kia một chút, phát hiện trong đó quả nhiên có một người tu luyện, dù chỉ là Luyện Khí giai, nhưng cũng chứng tỏ quặng mỏ này có bối cảnh tông môn.
Trong nháy mắt khi tiến vào quặng mỏ, Giang Bắc Nhiên liền cảm ứng được đại trận hộ sơn đang, hắn thuận tay phá giải đại trận rồi đi tới.
Tại cửa ra vào, thủ vệ thấy đám Giang Bắc Nhiên nghênh ngang đi tới, đầu tiên là sững sờ, tiếp đó chuẩn bị quát lớn hai câu, nhưng thấy Giang Bắc Nhiên mặc một thân quần áo hoa mỹ thì sợ chọc phải đại nhân vật, sửa nói:
"Mấy vị tới đây có chuyện gì?"
Giang Bắc Nhiên nhìn người gác cổng kia một chút:
"Kêu quản sự của các ngươi ra đây."
Thủ vệ nhíu mày, cảm giác được kẻ đến không có ý tốt:
"Kêu quản sự ra làm gì, ngươi có chuyện gì cứ nói với ta là được."
Giang Bắc Nhiên lười nói tiếp, trực tiếp hô:
"Mộc Dao."
Mộc Dao đã quen việc, trực tiếp rút Sương Hoa Bảo Kiếm ra, đâm vào một tảng đá to gần đó!
Một tiếng oanh vang lên, tảng đá nháy mắt vỡ thành mảnh vụn.
Trong nháy mắt thủ vệ kia liều biết người đến là người tu luyện, lập tức chắp tay nói:
"Xin ba vị chờ chút, ta đi tìm quản sự."
Nói xong quay đầu chạy vào quặng mỏ.
Chỉ chốc lát sau, một bóng người bước nhanh tới, trông rất có phong thái cao nhân.
Người kia đi tới trước mặt Giang Bắc Nhiên, chắp tay nói:
"Tại hạ là đệ tử Đào Anh Phát của Lôi Minh tông, không biết mấy vị huyền hữu tới đây có chuyện gì?"
Lôi Minh tông...
Giang Bắc Nhiên biết vị tông môn này, tông chủ là cường giả Huyền Vương cấp, tông môn tương đối nổi danh ở Hà Chi quận.
"Trẫm hỏi ngươi, công nhân trong mỏ là từ đâu mà tới?” Trẫm! ?
Nghe được Giang Bắc Nhiên tự xưng, trong nháy mắt Đào Anh Phát liền rõ những người trước mắt này là đến để đập phá.
Bởi vì hắn đã sớm nghe tân hoàng Thịnh quốc vi hành, hơn nữa còn dán bố cáo khắp nơi.
Biết người đến để đập phá quán, Đào Anh Phát cũng không khách khí, ngạo nghễ nói:
"Ngươi chính là tân hoàng Thịnh quốc? Nói cho ngươi biết, ít cầm lông gà làm lệnh tiễn đi, từ lúc nào triều đình có thể quản chuyện tông môn rồi?"
"Trẫm xác thực mặc kệ chuyện tông môn, nhưng trẫm muốn xen vào chuyện của bách tính Thịnh quốc, mỏ này của ngươi đều bắt nam nhân trong thôn tới đúng không?” "Phải thì thế nào! Có bản lĩnh ngươi tìm tông chủ chúng ta nói chuyện đi."
"Được, vậy ta đi tìm Đường tông chủ hảo hảo nói chuyện một chút."
Thấy Giang Bắc Nhiên xoay người rời đi, Đào Anh Phát vội tiến lên một bước hô:
"Ai ! Chờ một chút!"
"Còn chuyện gì?"
Giang Bắc Nhiên quay đầu lại hỏi.
"Ta cho ngươi biết, triều đình đối nghịch cùng tông môn cho tới bây giờ đều không có kết cục tốt, ngươi phải nghĩ thông suốt!"
"A…"
Giang Bắc Nhiên cười:
"Vậy sau này sẽ có."
Nói xong liền xuống núi.
"Hắc! Người này thật sự là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"
Đào Anh Phát nói rồi xông lên ngăn trước mặt Giang Bắc Nhiên.
Khi hắn vừa muốn rút kiếm liền bị huyền khí của Mộc Dao bên người Giang Bắc Nhiên dọa cho sợ.
Từ lúc nào thị vệ của hoàng đế lại là người tu luyện rồi?!
Đào Anh Phát thầm nghĩ, hắn gặp cứng rắn không được, chỉ có thể mềm:
"Ta thấy đây chỉ là việc nhỏ, đừng kinh động tông chủ lão nhân gia, ta dẫn mấy vị tới phủ ta ngồi một chút, chỉ cần phụ thân ta đồng ý việc này, ngươi có thể dẫn người đi.” Đào Anh Phát vừa dứt lời, trước mặt Giang Bắc Nhiên nhảy ra hai lựa chọn.
Lựa chọn một: Như cũ đi tìm tông chủ Lôi Minh tông. Ban thưởng: Vô Hận Kiếm Công (Huyền cấp thượng phẩm).
Lựa chọn hai: Đồng ý với Đào Anh Phát.
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
A? Xem ra trực tiếp tìm tông chủ sẽ rất dễ gây ra phản ứng dây chuyền.
Chọn số hai, Giang Bắc Nhiên mở miệng nói:
"Tốt, vậy mời dẫn đường."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm sức mạnh.
Thấy Giang Bắc Nhiên đáp ứng sảng khoái như vậy, Đào Anh Phát thầm cười: Hừ, đến địa bàn của ta, ta nhìn xem ngươi còn ngông cuồng kiểu gì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận