Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 735: Thưởng Trà (1)

Thi Phượng Lan đi vào trong một căn phòng phủ đầy đá cuội ở phía trước, vẻ mặt mong chờ hỏi Giang Bắc Nhiên.
"Rất tốt, ta ở đây vậy."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, đi vào trong.
Thế nhưng Thi Phượng Lan vội vàng ngăn hắn lại và nói:
"Ai nha! Chờ chút! Mới dạo có một chỗ thôi, còn nhiều phòng lắm.” "Không cần, phòng này là tốt rồi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì trực tiếp đi vào.
Cùng lúc đó, hắn bỗng cảm thấy sau lưng gai gai, nhưng rất nhanh đã biến mất, đồng thời ba lựa chọn cũng đột nhiên xuất hiện.
Lựa chọn một: Quay đầu nhìn về phía đó.
Ban thưởng: Thiên Cơ Quyết (Địa cấp hạ phẩm).
Lựa chọn hai: Hỏi Thi Phượng Lan xem trong cốc còn có ai không.
Ban thưởng: Tinh Tượng Bảo Quyển (Huyền cấp thượng phẩm).
Lựa chọn ba: Trực tiếp đi vào phòng.
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
Giang Bắc Nhiên hiểu rõ giờ phút này có người đang ngó chừng hắn, tựa hồ ở chỗ rất xa.
Là người được phái tới giám thị ta sao...
Giang Bắc Nhiên nghĩ xong thì mở cửa lớn đi vào.
Tham quan một vòng, Giang Bắc Nhiên phát hiện dù nơi này không ai ở nhưng được quét dọn rất sạch sẽ, xung quanh cũng vô cùng an tĩnh, rất phù hợp với yêu cầu của hắn.
Thi Phượng Lan kéo một cái ghế ra, ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn về phía Giang Bắc Nhiên hỏi:
"Tiểu Bắc Nhiên, ngươi muốn ở lại đây bao lâu?"
"Không rõ."
Giang Bắc Nhiên lấy bàn trà trên bàn để ra chỗ khác rồi bày bàn trà chuyên dụng của mình lên.
"Không rõ?"
Thi Phượng Lan nháy mắt hai lần:
"Vậy có phải sẽ ở lại thật lâu không?"
"Không rõ."
"Vậy ta coi như ngươi muốn sẽ thật lâu nha!"
Thi Phượng Lan cao hứng vỗ tay hai cái, dùng vẻ mặt mong đợi hỏi:
"Vậy hôm nay chúng ta chơi cái gì?"
"Ta còn muốn đi gặp cậu của ngươi, hẳn không có thời gian chơi."
"A ! không phải nói chuyện xong rồi à, sao cậu còn muốn gặp ngươi."
"Còn chút chuyện chưa nói xong."
Giang Bắc Nhiên lấy một chén trà lên:
"Uống trà không?"
Thi Phượng Lan lập tức dựng thẳng tay phải hô:
"Muốn uống!"
"Ùng ục ùng ục..."
Giang Bắc Nhiên vừa pha trà vừa nghĩ xem nên kiếm ai hỏi về chuyện Cốc Lương Nhân kia.
Thi Phượng Lan khẳng định không được, từ những gì Thi Hoằng Phương nói, Thi gia hẳn giấu Thi Phượng Lan mọi chuyện, hắn càng không thể nói.
Thi Hoằng Phương cũng không thể, vì hắn biết thì chẳng khác nào vị Huyền Thánh kia cũng biết, mà vị Huyền Thánh này vốn đã hết sức tò mò về hắn. Nếu hắn còn để lộ chuyện mình muốn gặp Cốc Lương Nhân, chỉ sợ đối phương lại càng thêm hứng thú.
Chỉ có thể chờ đợi thời cơ thôi.
Thấy Tiểu Bắc Nhiên không nói gì, Thi Phượng Lan đang uống trà đột nhiên hô:
"Tiểu Bắc Nhiên, chỗ ta cách nơi này không xa, ngươi có muốn tới xem không?” "Không được, ngày khác đi, hôm nay ta còn không ít việc phải làm.” Thi Phượng Lan liên tục bị cự tuyệt không khỏi quyết miệng, nhỏ giọng lầm bầm:
"Cái gì chứ, y như cha, cả ngày bận bận bịu bịu."
Tuy nói là nhỏ giọng lầm bầm nhưng hai người gần nhau như thế, Giang Bắc Nhiên nghe rõ.
Cũng không biết cha Thi Phượng Lan là hạng người gì.
Từ câu Thi Hoằng Phương từng nói:
"Nếu để em rể ta biết Lan nhi và ngươi thân mật như thế, chỉ sợ ngươi khó lòng còn sống mà rời khỏi Thi gia." mà xem, hẳn cha Thi Phượng Lan rất yêu nàng, chỉ vì chuyện ác sát quấn thể mới nhẫn tâm rời xa nữ nhi.
Nhưng việc này càng khiến Giang Bắc Nhiên mơ hồ.
Nếu Thi Phượng Lan có thể về nhà, trên thân lại không còn ác sát quấn thể, vậy vì sao phụ mẫu nàng vẫn muốn trốn tránh nàng?
Xem ra Thi Hoằng Phương cũng không nói hết tất cả cho ta biết a... Chỉ là không biết hắn giấu giếm bao nhiêu.
"Tiểu Bắc Nhiên, ngươi đang suy nghĩ gì đấy?"
Thi Phượng Lan gác cằm lên bàn, nhìn Giang Bắc Nhiên hỏi.
Giang Bắc Nhiên nhìn Thi Phượng Lan một chút rồi đáp:
"Đang nghĩ khi nào ngươi mới rời đi."
"Ô !"
Thi Phượng Lan mất hứng kêu lên:
"Ta muốn nói chuyện với ngươi thêm, sao lại đuổi ta đi."
"Nếu không ngươi giúp ta làm một chuyện đi."
"Cái gì! ?"
Hai mắt Thi Phượng Lan sáng lên rồi hỏi.
"Giúp ta gọi cậu của ngươi tới đây, nói ta tìm được chỗ ở rồi."
"Được !"
Thi Phượng Lan lại kéo trường âm, đứng người lên nói:
"Được a, vậy ta đi gọi hắn ngay."
Sở dĩ Giang Bắc Nhiên vội muốn gặp Thi Hoằng Phương là lo chuyện về Tương nhi. Đối với người chỉ vài ba câu đã phát động được nhiệm vụ Địa cấp, Giang Bắc Nhiên tất nhiên là kính nhi viễn chi.
Để Thi Hoằng Phương tiếp nhận công việc "Dẫn đường", Giang Bắc Nhiên mới có thể yên tâm một chút.
Chỉ chốc lát sau, Thi Phượng Lan đã dẫn Thi Hoằng Phương tới.
"Ừm ! hương trà rất đặc biệt."
Vừa đi vào phòng, Thi Hoằng Phương đã hài lòng nói.
Thi Phượng Lan nghe xong thì lập tức hùa theo:
"Đúng vậy a, Tiểu Bắc Nhiên pha trà ngon lắm! Cậu, ngươi có muốn nếm thử không."
Thi Phượng Lan đã nói vậy, Giang Bắc Nhiên cũng thuận thế rót một ly trà đưa cho Thi Hoằng Phương:
"Tiền bối, nếu không chê, xin mời bình giám một chút."
"Không dám."
Bạn cần đăng nhập để bình luận