Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 489: Bẫy Rập?

Trong lúc Cố Thanh Hoan trầm mê trong loại cảm giác kỳ diệu này, hắn bỗng cảm giác ngực hơi ngứa, phải dừng lại ho khan vài tiếng.
Cố Thanh Hoan lau mồ hôi lạnh trên trán, cho rằng đây là hậu quả trong lúc nhất thời hắn không xử lý được nhiều tin tức nên mới vậy.
Cố Thanh Hoan điều chỉnh tinh thần, không tính bỏ qua mà lần nữa bắt đầu toàn lực điều động ngũ giác quan sát xung quanh.
Vì Cố Thanh Hoan phát hiện chỉ dưới loại trạng thái này, hắn mới có thể thấy được rất nhiều thứ mắt thường không thấy được.
Đợi mặt trời lần nữa lên thật cao, Ngô Thanh Sách đi quan sát đại hạp cốc nay đã về điểm tập hợp, hắn phát hiện Thanh Hoan sư đệ đã không ở nơi này nữa.
Ban đầu, Ngô Thanh Sách cũng không có quá để ý, nhưng khi Lạc Văn Chu và Khúc Dương Trạch đều lần lượt trở về mà không thấy Cố Thanh Hoan đâu, bấy giờ hắn không khỏi nhíu mày.
Dù sao trong số bốn người bọn họ, Thanh Hoan sư đệ là người làm việc có kế hoạch nhất, cũng đúng giờ nhất.
Cách mỗi năm canh giờ tập hợp một lần là chuyện do hắn quyết định, hắn khẳng định sẽ tuân thủ.
Có chuyện rồi!
Ngô Thanh Sách hiểu rõ Cố Thanh Hoan, hắn biết dù đối phương không thể tới cũng sẽ nghĩ cách truyền tin, nhưng bây giờ lại chẳng có tin tức, nhất định đã gặp chuyện ngoài ý muốn rồi.
Thế là Ngô Thanh Sách lập tức nhìn về phía hai người còn lại:
"Có lẽ Thanh Hoan đã gặp phiền toái, chúng ta chia ra tìm hắn, nếu gặp được cường địch thì không nên khinh thường, phải bắn tín hiệu trước."
"Vâng!"
Lạc Văn Chu và Khúc Dương Trạch cũng nhận ra tình huống nghiêm trọng, gật đầu xong lập tức tản ra hai hướng.
Trong lòng Ngô Thanh Sách nóng nảy, triển khai toàn bộ thần thức, chạy nhanh trong hẻm núi, nhưng khiến hắn không ngờ là, hắn chạy không được bao xa đã phát hiện Cố Thanh Hoan nằm trên một đồng cỏ.
Sau khi xác định Cố Thanh Hoan không sao, Ngô Thanh Sách cũng không tới đó ngay mà cẩn thận quan sát xung quanh từng li từng tí.
Hắn tin Thanh Hoan sư đệ sẽ không vô duyên vô cớ ở đây, khả năng cao họ đang bị người để mắt tới.
Trong hơn nửa năm nay, hắn gặp qua không ít chuyện, nếu không phải sư huynh cho hắn đủ đồ hộ hộ, có lẽ nhiều lần hắn đã toi đời rồi.
Mà Ngô Thanh Sách cũng không giấu giếm sư huynh những chuyện này, mỗi lần dùng xong bùa hoặc đan dược có giá trị không nhỏ, hắn đều sẽ tự giác nói với sư huynh lý do mình dùng.
Lần nào sư huynh nghe xong cũng sẽ mỉm cười nói:
"Bảo vật vốn là để dùng, không hề lãng phí, nhưng ngươi vì ngu xuẩn nên mới dùng chúng, vậy thì thật sự có chút lãng phí rồi."
Sau đó sư huynh cũng không phạt hắn, chỉ mỉm cười nói:
"Đã lâu không luyện tập cùng ngươi, tới đây, luyện công một chút."
Luận bàn xong, sư huynh sẽ ném hắn vào thùng thuốc tắm, kêu hắn ở trong đó suy nghĩ cho kỹ, nếu còn phạm phải sai lầm ngu xuẩn như thế nữa thì không chỉ là một lần “luận bàn” đơn giản như vậy đâu.
Dần dà, Ngô Thanh Sách làm việc cũng không còn xúc động như trước, dù vẫn có lúc lo lắng không đâu nhưng đã có thể tự khống chế lý trí của mình theo lời sư huynh dạy bảo.
“Khi gặp nguy hiểm, trừ dùng đầu óc ra thì không còn gì cứu được ngươi đâu.” Cho nên giờ khắc này, dù Ngô Thanh Sách rất lo cho an nguy của Thanh Hoan sư đệ, nhưng trước tiên hắn vẫn cần xác định, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Ngô Thanh Sách lặng lẽ lấy Bình Tức Phù màu tím ra, nhẹ giọng thì thầm:
"Ẩn."
Bình Tức Phù tỏa ra hắc quang rồi bao phủ cả người Ngô Thanh Sách, Ngô Thanh Sách bắt đầu làm theo cách sư huynh dạy, xem thử quanh đây có trận pháp gì không.
Sau thời gian một chén trà thăm dò, Ngô Thanh Sách không phát hiện ra thì mới thầm cảm khái.
Gia hỏa này lợi hại quá... . ẩn giấu sâu như vậy.
Nhưng Ngô Thanh Sách không tính thăm dò tiếp, vì hắn đã thăm dò xong, xác nhận xung quanh không có bất kỳ bẫy rập gì. Dù thật sự có người dùng Thanh Hoan sư đệ làm mồi nhử hắn thì cũng chỉ đánh lén là được, mà Ngô Thanh Sách thì rất có kinh nghiệm với dạng này. Chỉ cần không phải Huyền Linh trở lên, hắn tin mình có thể toàn lực đánh một trận.
Ngô Thanh Sách lần nữa xác nhận lại, mái tóc nửa trắng bạc của hắn bay lên, từng đạo quang điện xuất hiện quanh người hắn.
Tiếp đó, thân hình Ngô Thanh Sách khẽ động, như điện chớp xong tới trước mặt Cố Thanh Hoan, sau đó ôm lấy đối phương cấp tốc chạy về phía trước vài dặm.
"Ha... Ha..."
Sau khi tiến vào huyệt động ẩn nấp, Ngô Thanh Sách xác định không ai đuổi theo mới đặt Cố Thanh Hoan xuống đất, bắt đầu kiểm tra tình trạng cơ thể đối phương rồi phát ra tín hiệu kêu Lạc Văn Chu cùng Khúc Dương Trạch tới.
Nửa canh giờ sau, Cố Thanh Hoan từ từ mở hai mắt ra, bên tai nghe được tiếng hô hưng phấn của Khúc Dương Trạch.
"Ngô sư huynh! Tỉnh rồi, Cố sư huynh tỉnh."
"Thanh Hoan, không sao chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận