Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 767: Lục Dương Vũ

Giang Bắc Nhiên không để ý Thi Hoằng Phương sướng tới sắp bay lên trời, hắn lấy một bản Thái Nhất Áo Ngôn Thư ra, đưa cho Cao Lan Văn và nói:
"Đọc xong quyển sách này, ta sẽ dạy ngươi tiến giai chi pháp."
"Đa tạ Giang đại sư."
Cao Lan Văn nhận sách xong, đầu tiên là gật đầu cảm ơn rồi lại ngẩng đầu lên hỏi:
"Chỉ đọc sách... là hiểu sao?"
"Trước để ngươi học hỏi cơ sở trước. Mặt khác, căn cứ vào tốc độ ngươi đọc xong quyển sách này, ta có thể lên phương án dạy học phù hợp nhất cho ngươi.” Cao Lan Văn nghe xong liền hiểu.
Cuốn sách trận pháp này là khảo nghiệm cho nàng, nhìn thử xem nàng có thích hợp học trận pháp không.
Đã lâu Cao Lan Văn chưa bị ai khảo nghiệm qua, nay vô cùng tự tin. Dù sao từ nhỏ đến lớn, khảo nghiệm nào nàng cũng dung thành tích hoàn mỹ nhất mà vượt qua, chưa từng có ngoại lệ.
Tin chắc lần này cũng không có vấn đề gì.
"Cám ơn Giang đại sư, vậy hiện tại ra..."
"Chờ chút."
Giang Bắc Nhiên đánh gãy lời Cao Lan Văn:
"Ta không có nhiều kinh pháp dạy người khác trận pháp, cho cần giao lưu thường xuyên với một vị đại sư trận pháp, không biết trong Linh Lung phường có nhân vật này không?"
Cao Lan Văn nghe xong, bỗng cảm thấy có phần ấm áp, dù lần trước bị đuổi ra khiến nàng có chút lạnh tâm, nhưng hiện tại thấy Giang đại sư chuyên tâm biên soạn Thái Nhất Áo Ngôn Thư cho mình, mình lại đột nhiên đi quấy rầy hắn, mình mới là người không đúng.
Hiện tại, thấy Giang đại sư vô cùng để bụng với chuyện dạy nàng trận pháp, Cao Lan Văn càng thêm cảm kích.
'Vị Giang đại sư này... Thật đúng là người trong nóng ngoài lạnh.' Cao Lan Văn cảm thấy mình càng hiểu Giang đại sư thì không hiểu sao bỗng có phần cao hứng, sau đó nàng liền đáp:
“Tất nhiên có, Giang đại sư, ngươi tính khi nào đi gặp hắn?"
"Hiện tại."
"Được rồi, vậy xin ngài đi theo ta, ta sẽ dẫn đường cho ngài."
Sau khi hiểu rõ Giang Bắc Nhiên đặt tâm trong chuyện dạy mình, chữ ngài này Cao Lan Văn kêu càng thêm thông thuận.
Vào lúc cả ba muốn ra ngoài thì Tưởng Thư Tuệ bưng nước trà tới.
Cao Lan Văn thấy thế thì nói:
"Ngươi để nước trà ở đó đi, chúng ta cần ra ngoài trước một chuyến."
"Vâng."
Tưởng Thư Tuệ gật đầu, nhường đường. Nhìn quán trưởng rời đi, nàng kỳ quái ừ một tiếng.
'Ánh mắt quán trưởng nhìn người trẻ tuổi này có chút không đúng a...' Cảm khái xong, Tưởng Thư Tuệ đặt ấm trà qua một bên.
"Chuyện này thú vị à nha..."
Tưởng Thư Tuệ mỉm cười tự nhủ.
Vào lúc Cao Lan Văn dẫn đầu đi xuống, rất nhanh đã dẫn Giang Bắc Nhiên tới trận pháp quán.
"Xin mấy vị chờ một lát, ta vào thông báo cho quán trưởng."
Một thiếu nữ tuổi trẻ hành lễ vạn phúc với ba người rồi đi lên lầu hai.
Lần trước Giang Bắc Nhiên từng tới đây với Thi Hoằng Phương rồi, chỉ là khi ấy quán trưởng không có trong quán, vì thế Giang Bắc Nhiên chưa từng gặp. Chỉ thấy nữ học đồ và nha hoàn có rất nhiều nên nghĩ có lẽ quán trưởng cũng là nữ như Hằng Nhã trai.
Cũng không lâu lắm, tiếng bước chân truyền từ trên bậc thang truyền xuống.
Giang Bắc Nhiên ngẩng đầu lên thì thấy một nam tử đội mũ rộng vành, mặc áo bào rộng chậm rãi đi xuống.
"Nguyên lai là Thi phủ chủ cùng Cao quán trưởng, không biết hai vị cùng tới là có chuyện gì?"
Nam tử áo bào rộng dùng thanh âm thập phần tang thương nói.
Mà khi nam tử áo bào rộng nói chuyện, Giang Bắc Nhiên đang quan sát hắn dưới mũ rộng vành ngũ quan.
'Mù?' Nam tử áo bào rộng có đôi mắt vô hồn, lúc nói chuyện ánh mắt chăm chăm nhìn về phía trước thay vì nhìn về phía đám Cao Lan Văn.
Mặt khác, Cao Lan Văn mở miệng nói:
"Lục quán trưởng, lần này chúng ta tới tìm ngươi là để giới thiệu một vị Trận Pháp đại sư cho ngài."
"Ồ?"
Nam tử áo bào rộng giơ mũ rộng vành lên, biểu lộ hết sức hứng thú:
"Là người trẻ tuổi bên cạnh các ngươi à?"
"Không sai."
Cao Lan Văn gật gật đầu, nói với Giang Bắc Nhiên:
"Vị này chính là quán trưởng Thái Ất quán, Lục Dương Vũ."
Mặc dù không biết nam tử áo bào rộng dựa vào cái gì để thấy được mình nhưng Giang Bắc Nhiên cũng không tính hỏi, trực tiếp chắp tay nói:
"Gặp qua Lục quán trưởng."
Lục Dương Vũ cúi đầu nói:
"Nếu có thể khiến Cao quán trưởng gọi là đại sư, chứng tỏ thành tựu trận pháp ngươi còn cao hơn ta, không biết tới tìm ta có chuyện gì?"
"Lục quán trưởng nói đùa rồi, lần này ta tới là có việc muốn thỉnh giáo ngài một hai."
"Được thôi."
Lục Dương Vũ nói xong thì dùng tay làm dấu mời:
"Đã có chuyện cần nói thì mời mấy vị lên lầu."
Thi Hoằng Phương nghe xong mới gật đầu:
"Đúng, đi lên trò chuyện tiếp, đi lên trò chuyện tiếp."
Giang Bắc Nhiên đang tính đi lên lầu thì cảm giác được bản thân bị ai đó quan sát, Thi Hoằng Phương cùng Cao Lan Văn hẳn không làm thế, người làm vậy... Cũng chỉ có kia Lục quán trưởng kia thôi.
‘Thú vị...'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận