Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 195: Gặp Lại Nhậm Thu Nghiên

Hai vị tông chủ tự thổi phồng nhau vài câu thì Lục Dận Long nhìn nữ đệ tử sau lưng Hoàng Nguyên Thanh:
"Bản tọa nhớ không lầm, ngươi tên Thu Nghiên đúng không?"
Nhậm Thu Nghiên nghe được lập tức chắp tay:
"Không ngờ Lục tông chủ vẫn nhớ rõ ta, Thu Nghiên thật sự thụ sủng nhược kinh."
Không sai, người quen mà Giang Bắc Nhiên nói không phải Hoàng Nguyên Thanh mà là Nhậm Thu Nghiên đi theo sau.
Cũng không biết là duyên phận kiểu gì, Giang Bắc Nhiên cảm thấy bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể đụng mặt nàng, mà dựa vào nhiệm vụ từng được phát động, đối phương chắc chắn rất phiền phức.
Chờ Nhậm Thu Nghiên nói xong, Hoàng Nguyên Thanh mới lên tiếng:
"Bình thường đệ tử này của ta cũng yêu thích đánh cờ, cho nên ta muốn dẫn nàng tới lãnh giáo với Tiểu Kỳ thánh của các ngươi."
Nói xong, Hoàng Nguyên Thanh vỗ vai Nhậm Thu Nghiên:
"Không phải ngươi ngươi nói rất sùng bái kỳ nghệ của Bắc Nhiên à, sao tới đây rồi lại im ru như thế.” Nhậm Thu Nghiên nghe xong thì khuôn mặt đỏ lên, nhưng lập tức khôi phục lại, chắp tay với Giang Bắc Nhiên và nói:
"Thu Nghiên gặp qua Giang đại ca, vừa rồi một ván cờ kia của ngươi thật sự quá đặc sắc. Ta nhớ lại ván cờ, trong đó có mấy điểm không rõ, không biết có thể thỉnh giáp Giang đại ca một chút không."
Nhậm Thu Nghiên vừa dứt lời, trước mặt Giang Bắc Nhiên xuất hiện hai lựa chọn.
Lựa chọn một: Đồng ý thỉnh cầu.
Ban thưởng: Long Nha Vũ (Địa cấp hạ phẩm).
Lựa chọn hai: Cự tuyệt Nhậm Thu Nghiên.
Ban thưởng: Một điểm kỹ nghệ cơ bản ngẫu nhiên.
Khá lắm... bây giờ thăng cấp đến Địa cấp rồi.
Thầm cảm khái một câu, Giang Bắc Nhiên trực tiếp chọn số hai rồi lắc đầu:
"Thật có lỗi, ta chỉ thích tự mình nghiên cứu kỳ phổ, không biết cách dạy người khác."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm rèn đúc.
Trong lúc nhất thời, ba người còn lại đều ngây ra.
Bình thường, dù có không thích cũng không trực tiếp cự tuyệt trước mặt hai tông chủ như vậy.
Lục Dận Long kịp thời phản ứng, đánh vào vai Giang Bắc Nhiên:
"Người ta thành tâm thỉnh giáo, ngươi là đang làm gì hả?"
Giang Bắc Nhiên trước chắp tay với tông chủ nhà mình, sau đó quay người ôm quyền với Hoàng Nguyên Thanh:
"Vãn bối chỉ là ăn ngay nói thật, nếu đắc tội, xin hai vị rộng lòng tha thứ."
Hoàng Nguyên Thanh nghe xong thì cười nói:
"Không sao, cũng bình thường thôi.” Nhậm Thu Nghiên cũng chắp tay:
"Là Thu Nghiên đường đột mới phải, Giang đại ca không cần xin lỗi."
Vì không để bầu không khí càng thêm xấu hổ, Hoàng Nguyên Thanh tùy tiện hàn huyên hai câu rồi dẫn theo Nhậm Thu Nghiên rời đi.
Lục Dận Long ngồi xuống, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Giang Bắc Nhiên nhiều lần, cuối cùng nhịn không được hỏi:
"Ngươi có khúc mắc với Nhậm Thu Nghiên?"
Giang Bắc Nhiên lắc đầu:
"Không có, đây là lần đầu tiên đệ tử gặp mặt nàng."
"Vậy ngươi cảm thấy nàng quá xấu?"
Giang Bắc Nhiên tiếp tục lắc đầu:
“Không có a."
"Vậy tại sao ngươi lại khiến người ta xấu hổ trước mặt mọi người?"
Bởi vì sợ chết a!
Dù rất muốn nói vậy nhưng Giang Bắc Nhiên vẫn nhịn xuống, hắn lắc đầu:
"Đệ tử cũng chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, ta thật sự không biết dạy người khác đánh cờ..."
Lục Dận Long nghe xong thì lắc đầu:
"Xem ra người có bản lĩnh, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút đặc thù, ngược lại là bản tọa không đủ hiểu ngươi."
Ai, oan uổng a...
Một lát sau, thấy không có tông chủ tới chúc mừng nữa, Giang Bắc Nhiên mới chắp tay với Lục Dận Long:
"Tông chủ, đệ tử muốn trở về nhớ lại một ván kia, nếu là..."
"Đi thôi, đi thôi, ta sớm đã nhận ra ngươi ngồi không yên."
Không đợi Giang Bắc Nhiên nói xong, Lục Dận Long xua tay nói với Giang Bắc Nhiên.
"Đa tạ tông chủ."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì cáo từ rồi rời đi.
"Hô..."
Thở ra một hơi thật dài, Giang Bắc Nhiên đã thả lỏng hơn.
Đây là lần đầu tiên sau khi gia nhập Quy Tâm tông, hắn mới được “ló đầu ra ánh sáng”, nhưng trừ việc mệt lòng ra hắn thật sự chẳng còn cảm giác gì khác.
Quả nhiên trốn trong nhà vẫn là vui vẻ nhất...
Nghĩ đến đây, Giang Bắc Nhiên đã bắt đầu hoài niệm vườn hoa cùng các tiểu khả ái phía sau núi, còn có phòng luyện đan cùng rèn đúc của mình nữa. Làm gì còn chỗ nào khoái hoạt bằng chỗ đó, đúng không?
Đáng tiếc cuối cùng cũng chỉ có thể tưởng tượng thôi, vẫn phải đối mặt với hiện thực a.
Bất quá về Nhậm Thu Nghiên, đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Hắn đã vứt bỏ nhiều lần như vậy mà vẫn bị dính lấy, nếu nói chỉ là trùng hợp, hắn không tin a... Nàng ta như có ý đồ tới gần hắn, nhưng hắn cùng nàng đâu có bất kỳ mối liên hệ nào, nàng ta muốn tiếp cận hắn là gì?
Nghĩ cẩn thận xong, Giang Bắc Nhiên mới phát hiện Nhậm Thu Nghiên chỉ bắt đầu xuất hiện từ khi nhiệm vụ Diệt Tông được phát ra, chẳng lẽ hai cái này có liên quan tới nhau?
Muốn ám sát hắn?
Không thể nào, nàng tay nhỏ chân nhỏ, muốn ám sát hắn, căn bản không xứng để hệ thống phát động nhiệm vụ.
Muốn thông qua việc tiếp cận ta để đạt được mục đích?
Nhưng mục đích là gì... moi móc tin tức về Quy Tâm tông từ ta? Không có khả năng, trong mắt người khác, ta hẳn chỉ là củi mục bình thường a, đâu nhất thiết phải lợi dụng ta, hay là nói...
"Dừng lại!"
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang dùng sức phân tích Nhậm Thu Nghiên đến cùng muốn làm gì, giữa không trung đột nhiên truyền tới một tiếng kêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận