Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 651: Lại Phải Đi Xa Nhà

Đọc thư xong, Giang Bắc Nhiên nhịn không được mà cười một tiếng, vì hắn thông qua nội dung bức thư, Giang Bắc Nhiên cảm nhận được phần nôn nóng của Lệ Phục Thành.
Xem ra sau này lúc đi xa nhà nên an bài kỹ hơn mới được.
Giang Bắc Nhiên từng cảm thấy bản thân đã có hệ thống hộ thân, hẳn sẽ không rơi vào tuyệt cảnh, chưa từng nghĩ bản thân sẽ bị nhốt ở mãi một nơi.
Nhưng sự thật lại nói cho hắn biết.
"Ngươi sai rồi."
Cho nên, Giang Bắc Nhiên tính trước lần đi xa tiếp theo sẽ tìm người đại diện thay hắn xử lý những chuyện nhỏ nhặt này.
Tiếp đó đều là thư bày tỏ lòng mong ngóng của Lệ Phục Thành.
Giang Bắc Nhiên phát hiện hiện tại Lệ Phục Thành ở Lương quốc tương đối thoải mái, bây giờ hắn không chỉ có căn cứ địa của riêng mình mà thế lực ngày càng phát triển.
Bất quá những điều này đều nằm trong dự liệu của Giang Bắc Nhiên. Đây là người có mệnh cách nhân vật chính nha, chút bản lĩnh này mà không có thì còn gọi là nhân vật chính kiểu gì.
Mà phong thư cuối cùng lại thu hút sự chú ý của Giang Bắc Nhiên. Trong thư Lệ Phục Thành bày tỏ mong muốn nếu được Giang Bắc Nhiên hãy tới Lương quốc, vì hiện giờ Lệ Phục Thành đang bị chuyện nào đó quấn thân nên không rời đi được.
Nghe được có đại sự, Giang Bắc Nhiên trước tiên là cự tuyệt, nhưng hắn vừa nghĩ xong thì nhiệm vụ đã được phát động.
Lựa chọn một: Xem như không có chuyện gì.
Ban thưởng: Tu Di yêu trục (Địa cấp hạ phẩm).
Lựa chọn hai: Xử lý chậm.
Ban thưởng: Quạ Cửu Lôi pháp (Huyền cấp trung phẩm).
Lựa chọn ba: Hồi âm nói nói Lệ Phục Thành ở nguyên chỗ chờ lệnh.
Ban thưởng: Cộng một điểm kỹ nghệ cơ sở ngẫu nhiên.
Nhìn ba lựa chọn này, Giang Bắc Nhiên cũng chỉ có thể thở dài mà chọn số ba.
Đồng thời hắn cũng hiển bản thân phải quản chuyện này đến cùng.
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm huyền khắc.
Giang Bắc Nhiên đọc thông báo xong bỗng cảm thấy có chút mệt mỏi, vì hắn lại phải đi xa nhà.
Bất quá so với nơi có Huyền Hoàng đi đầy đất, Huyền Tông không bằng chó ở Kỳ quốc thì Lương quốc chỉ có thể xem như nhà trẻ, áp lực hẳn cũng không quá lớn.
“Nói đến mới nhớ, ta vẫn chưa tới Lương quốc lần nào.”
Mặc dù cừu oán đã sớm kết nhưng Giang Bắc Nhiên vẫn chưa tới đó. Cơ trên phương diện tình báo thì hắn đã nắm rõ quốc gia này tới bảy tám phần.
Nghĩ đến phải đi xa nhà, Giang Bắc Nhiên cũng không đoái hoài tới kế hoạch ba năm, trước tiên vẫn nên giải quyết chuyện trước mắt rồi hẵng nói.
Đến đêm, Giang Bắc Nhiên đang đọc sách dưới ánh nến bỗng giơ ngón trỏ lên, Anh Phong Điều dùng tốc độ cực nhanh bay tới.
"Giao!"
Không đợi Anh Phong Điểu gọi tiếng thứ hai, Giang Bắc Nhiên đã cho nó ăn thịt, cũng lấy thư từ trong lông vũ của nó ra.
Mở ra nhìn thì thấy là thư của Lệ Phục Thành, thông qua thư Giang Bắc Nhiên cảm nhận được con hàng này đang rất kích động, cũng biểu thị bản thân sẽ chuẩn bị đầy đủ chờ hắn đại giá quang lâm.
Thuận tay cất thư đi, Giang Bắc Nhiên tiếp tục đọc quyển sách trên tay.
Nghĩ đến về sau đi xa nhà sẽ thành chuyện thường xuyên, Giang Bắc Nhiên bỗng cảm thấy bản thân cần nhanh chóng khiến Thịnh quốc đứng vững, vừa nghĩ tới dáng vẻ sau khi lột xác của nơi này, trong nhất thời Giang Bắc Nhiên bỗng có cảm giác vô cùng thành tựu. "Đát... Đát..."
Giờ Tý, Giang Bắc Nhiên còn đang đọc sách thì nghe cờ va chạm vào nhau ở bên ngoài.
Kẹt một tiếng, Giang Bắc Nhiên đẩy cửa ra thì thấy mặc Hạ đang dựa vào cửa.
Dù hiện tại Mạc Hạ đang ngồi nhưng Giang Bắc Nhiên vẫn nhìn ra thân thể của đối phương rõ ràng đã cao hơn rất nhiều, đoán chừng hiện tại đã cao gần tám thước.
"Sư... Sư huynh! ?"
Mặc Hạ trợn mắt hốc mồm hô.
"Ừm, là ta."
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu.
"Ngài trở về rồi?"
"Vừa trở về."
"Có thể đánh một ván cờ không! ?"
Giang Bắc Nhiên nhìn bộ dáng mong chờ của kỳ si thì không nỡ dội gáo nước lạnh cho đối phương, bèn vẫy tay:
"Vào đi."
"Đa tạ sư huynh!"
Mặc Hạ nói xong thì nhanh chóng thu thập lại quân cờ và bàn cờ.
Giang Bắc Nhiên ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhận lấy quân cờ Mặc Hạ đưa tới, đồng thời dùng tinh thần lực kiểm tra tu vi Mặc Hạ một chút.
Huyền Sư tam giai... Ân, cuối cùng cũng có một người bình thường.
Mặc Hạ cũng không phải người có thiên phú tu luyện xuất chúng, thời gian hơn một năm từ Huyền Giả tấn thăng đến Huyền Sư tam giai đã đủ để chứng minh bình thường hắn dụng tâm tu luyện.
Giang Bắc Nhiên pha được hai chén trà thì mở nắp cờ ra:
"Có nghiên cứu được cách đánh nào mới không?”
Mặc Hạ nghe xong thì lắc đầu:
"Bây giờ trong đường không ai đánh cờ với ta, ta chỉ có thể một mình luyện tập dựa theo kỳ phổ, rất khó nghĩ ra lối đánh mới.”
"Trình lễ đường không đánh cờ với ngươi à?"
"Lễ đường bế quan rồi."
Giang Bắc Nhiên nghĩ tới Trình lễ đường yêu cờ như mạng nay treo bảng "Miễn đánh cờ" cũng hiểu Mặc Hạ này ra tay không thủ hạ lưu tình thế nào.
Tiểu tử này, thật đúng là không biết tôn sư trọng đạo chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận