Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 345: Bảo Trì Trung Lập

"Làm hoàng đế có gì vui, từ chối là được rồi."
Chờ Giang Bắc Nhiên nói ra chân tướng mọi chuyện, Thi Phượng Lan mới khinh thường nói như vậy.
Đấy, lại xem thường hoàng đế.
Giang Bắc Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Tiểu Đóa ở bên cạnh, có chút hiếu kỳ nói:
"Tiểu Đóa, trước khi vào tiến tông, ngươi cảm thấy hoàng đế sự tồn tại thế nào?"
Trước khi vào tông và trở thành thị nữ của Thi Phượng Lan, Tiểu Đóa chỉ là con nhà bình thường, nàng hẳn cũng có cái nhìn đại chúng về hoàng đế.
Tiểu Đóa nghe xong thì nhớ lại rồi đáp:
"Khi còn bé cha đã nói với ta, làm hoàng đế rất vui, được ăn ngon mặc đẹp, dù gánh phân cũng là cái gánh bằng vàng!” Nghe tới đây, Thi Phượng Lan cười lớn:
"Ha ha ha, Tiểu Bắc Nhiên, thì ngươi muốn đi gánh phân nha, ha ha ha ha."
Giang Bắc Nhiên chỉ có thể thở dài, cảm khái thế giới không có internet này thật sự hạn hẹp a.
Nhưng kỳ thật dù ở thế kỷ 21 đi nữa, trở thành người có tiền vẫn là chuyện rất nhiều người căn bản muốn cũng không được a.
Huống chi tin tức mà bách tính nhận được rất hạn hẹp, thứ họ mong muốn nhiều nhất chỉ là được ăn no thôi.
Không để ý tới Thi Phượng Lan nữa, Giang Bắc Nhiên tiếp tục hỏi Tiểu Đóa:
"Vậy trước khi vào tông, người lợi hại nhất trong mắt ngươi là ai?” "Đương nhiên là Huyền Đế nha."
"Xuống chút nữa thì sao?"
"Huyền Thánh."
Giang Bắc Nhiên biết có hỏi nữa Tiểu Đóa cũng sẽ trả lời là Huyền Tôn, vì thế hắn đổi cách trả lời:
"Mấy cái này là ai dạy ngươi?"
"Có chút là cha ta dạy, có chút là thôn trưởng nói ta biết, có chút là nghe được từ Xích Cước tiên sinh."
"Vậy lần đầu ngươi nghe tới hoàng thượng là lúc nào?” "Lần đầu a..."
Tiểu Đóa lại nhớ lại một phen:
"A đúng rồi, có một lần huyện lệnh đến thôn chúng ta thu thuế, thôn trưởng nói chuyện với thuế quan, mong đối phương thư thả vài ngày, nhưng thuế quan một cước đá bay thông trưởng, nói hắn làm việc vì hoàng thượng, nếu dám chậm trễ, người trong thôn các ngươi đều phải mất đầu."
Tiếp đó Giang Bắc Nhiên lại hỏi liên tiếp mấy vấn đề, xem như cũng hiểu rõ cách nhìn của Tiểu Đóa về hoàng đế.
Nếu nói trên đời này lợi hại nhất là người tu luyện, người đi đường thấy trên trời có người tu luyện bay qua sẽ reo hò hồi lâu thì hoàng đế trong mắt họ chính là..... Thôn trưởng giúp người dân ăn no, huyện lệnh tới đoạt tiền, mà tiền đoạt được kia sẽ chuyển cho hoàng đế.
Khá lắm, hoàng đế cõng cái nồi lớn rồi.
"Cho nên Tiểu Đóa, hẳn ngươi rất chán ghét hoàng đế nhỉ?"
Tiểu Đóa đầu tiên là nhìn Giang Bắc Nhiên, tiếp đó mới gật đầu:
"Người trong thôn đều chán ghét huyện lệnh, cũng chán ghét hoàng đế. Nhưng thôn trưởng nói chúng ta không được nói ra miệng, bằng không sẽ mất đầu."
Hỏi tới đây, Giang Bắc Nhiên xem như đã hiểu.
Dân chúng sợ hoàng thượng, đây vốn là chuyện rất bình thường, nhưng Giang Bắc Nhiên là bất ngờ vì thái độ của Quan Thập An kia kìa.
Hỏi Tiểu Đóa xong, Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Thi Phượng Lan vẫn đang cười:
"Ngươi thì sao, ngươi cảm thấy hoàng đế là dạng tồn tại gì?"
Thi Phượng Lan nghe xong không trả lời ngay, nàng tính làm động tác gánh phân nhưng lại không biết động tác gánh phân là động tác thế nào.
Thế là nàng ngửa đầu hỏi:
"Tiểu Bắc Nhiên, động tác gánh phân thế nào a?"
Đại tiểu thư ở thời đại này đúng là thiếu thường thức cơ bản mà...
Thi Phượng Lan rõ ràng ngậm thìa vàng sinh ra, chưa bao giờ biết gánh phân cũng rất bình thường.
Bất quá Giang Bắc Nhiên cũng không tính trả lời vấn đề nhàm chán này của nàng, hắn hỏi tiếp:
"Trả lời vấn đề ta hỏi trước đã."
"Hoàng đế a..."
Thi Phượng Lan bĩu môi suy nghĩ một hồi:
"Quản mấy dân chúng kia chứ gì nữa."
"Có thể quản ngươi không?"
"Hắn dám!"
Hoàn mỹ.
Đơn giản dễ hiểu, Giang Bắc Nhiên đã biết hắn nên làm gì. Dù không khác với những gì hắn tưởng tượng lắm nhưng hiện đã cụ thể hơn.
Thấy Giang Bắc Nhiên suy tư, Thi Phượng Lan giữ chặt tay hắn nói:
"Đừng đi, làm hoàng đế chán lắm.” "Đây là nhiệm vụ tông chủ giao cho ta, ta không thể không đi."
"Được rồi ! vậy ngươi phải làm hoàng đế bao lâu? Lúc nào trở về?"
Nghe được vấn đề tam quan vỡ nát này, Giang Bắc Nhiên đáp:
"Đã làm hoàng đế sẽ phải làm hoàng đế mãi đó.” "A! ?"
Thi Phượng Lan kinh hãi:
"Làm cả đời sao?"
"Đúng a, làm cả một đời."
"Vậy không được! Sao tông chủ có thể cho ngươi đi làm loại nhiệm vụ này, ta đi tìm hắn lý luận!"
Giang Bắc Nhiên kéo Thi Phượng Lan muốn xông ra ngoài lại rồi nói:
"Đừng chộn rộn , chờ ta làm chán rồi ngươi hãy tới tìm tông chủ.” "Vậy... Cũng được."
Thi Phượng Lan gật đầu:
"Nhưng ngươi đi làm hoàng đế rồi, mỗi ngày còn có thể chơi với ta không?” "Này phải chờ ta làm thử mới biết.” "Thật là, sao tông chủ lại giao việc phiền toái như vậy cho ngươi chứ."
"Thỉnh thoảng ta cũng phải làm chút chính sự chứ. Tóm lại chờ tới nơi, thăm dò tình huống xong ta sẽ viết thư cho ngươi."
Nghe Tiểu Bắc Nhiên nói sẽ viết thư cho mình, Thi Phượng Lan lập tức vui vẻ lại:
"Vậy ngươi phải mau viết thư cho ta đó.” "Yên tâm đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đẩy cửa rời đi.
Trước khi tới Thiên Vân phong, Giang Bắc Nhiên nghĩ xem có nên nói với đám Thanh Sách không. Cơ mà nghĩ lại vẫn nên thôi, dù sao hiện tại hắn cũng không biết tới hoàng cung xong sẽ có chuyện gì.
Đợi hồi sau rồi nói.
Lúc trở lại Thiên Vân phong, tiệc rượu đã kết thúc, Quan Thập An được yêu mãn đưa tới phòng nghỉ, chỉ có Lục Dận Long còn đứng trong chính sảnh chờ Giang Bắc Nhiên.
"Tông chủ."
Giang Bắc Nhiên tiến lên hành lễ.
Lục Dận Long gật đầu đáp:
"Sắp xếp xong hết rồi?"
"Hồi bẩm tông chủ, mọi chuyện tới quá mức đột nhiên, vì vội vàng... Nên đệ tử cũng không biết nên thu thập thứ gì."
Lục Dận Long nghe xong cười khẽ một tiếng:
"Nếu ngươi thật sự không muốn đi, bản tọa sẽ giúp ngươi tìm Quan tông chủ nói một chút, để hắn đổi người.” Giang Bắc Nhiên nghe xong liền biết đây chỉ là lời khách sáo, dám cự tuyệt Quan Thập An thì từ đầu đã làm rồi, bây giờ đổi ý khác nào vả mặt người ta.
Thế là Giang Bắc Nhiên chắp tay nói:
"Đa tạ tông chủ nâng đỡ, chỉ là đệ tử nghĩ tới bách tính Phong Châu nên muốn ra sức vì Quy Tâm tông."
Lục Dận Long nghe xong không khỏi nhếch khóe miệng:
"Có lòng là tốt rồi, bất quá chỉ sợ triều đình không đơn giản, ngươi vẫn nên tự chiếu cố bản thân tốt là được.” Nghe tông chủ nhà mình tựa hò không tiểu bạch như Quan Thập An, chẳng hiểu sao Giang Bắc Nhiên cảm thấy có chút vui mừng.
"Đệ tử sẽ toàn lực ứng phó, cơ mà ta chỉ là đệ tử ký danh mà thôi, chưa từng tiếp xúc với chuyện của triều đình. Trong lòng..... có chút không nắm chắc."
"Ha ha, yên tâm đi, Quy Tâm tông vĩnh viễn là chỗ dựa của ngươi. Dù chuyện triều đình không đơn giản, nhưng tuyệt không ai dám hại ngươi, ngươi cứ từ từ học tập là được, chỉ là có chút chuyện ngươi nhất định phải chú ý."
Nghe Lục Dận Long đột nhiên dừng lại, Giang Bắc Nhiên cũng phối hợp cúi đầu.
"Xin tông chủ chỉ giáo."
"Bảo trì trung lập, đừng thiên vị bất kỳ thế lực nào hết. Ít nhất hiện tại ngươi chưa có tiền vốn để làm vậy.” Hợp lý a.
Giang Bắc Nhiên thiếu chút nữa đứng lên vỗ tay, bất quá trước hắn đã biết bề ngoài Lục Dận Long như mãng phu nhưng kỳ thật làm việc rất có kế hoạch, điểm này có thể nhìn ra từ chuyện của Thi Phượng Lan.
Dù đối phương có chút bao che người dưới trướng nhưng đây vẫn là một người có phẩm chất ưu tú để làm tông chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận