Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 187: Thưởng Thêm

Toàn quân bị diệt quá nhanh a...
Trên bàn, thần sắc mấy vị tông chủ vô cùng ngưng trọng. Lúc này, thứ họ lo không phải Ân Giang Hồng có kế hoạch tàn ác gì mà họ đang sợ sau trận ngày mai, họ bị loại hết thì còn biết để mặt mũi vào đâu nữa.
Đối diện với Quan Thập An vừa thích sĩ diện lại khoe khoang mà nói. Hai ngày nay thật sự quá dày vò, vốn dĩ là “đại hội khoe khoang” dành riêng cho hắn nay lại biến thành “đại hội vả mặt”. Điều này khiến Quan tông chủ khó lòng tiếp nhận.
Mắt thấy bầu không khí yến hội trong phòng ngày càng kìm nén, Quan Thập An bưng chén rượu đứng lên, nói với chúng đệ tử khác trên bàn:
"Đệ tử đời mới của ma giáo xác thực thực lực kinh người. Điểm này chúng ta phải thừa nhận, nhưng trong trận chiến thế này, ta tin các ngươi có thể duy trì thắng lợi, giữ vẫn tư thái chính phái của chúng ta.” "Mặt khác, vì khích lệ các vị đệ tử đang ngồi đây, bất luận luận võ hay so văn, chỉ cần có thể đoạt được khôi thủ, bản tọa sẽ thưởng thêm năm khối linh thạch trung phẩm."
Chúng đệ tử nghe xong lập tức đứng dậy, chắp tay nói:
"Chúng ta sẽ toàn lực ứng phó, đoạt được khôi thủ!"
Là năm khối linh thạch trung phẩm a! Tài phú này dù là trong mơ họ vẫn không dám tưởng tượng tới.
Đương nhiên, cũng không phải đệ tử nào cũng kích động như vậy, nếu đổi thành vài ngày trước, Ngô Thanh Sách có lẽ sẽ kinh ngạc một chút, nhưng sau khi tham gia hội đấu giá cùng sư huynh, năm khối linh thạch trung phẩm với hắn mà nó chẳng đem tới cảm giác gì. Dù sao thương phẩm rẻ nhất hôm đó đã là mười lăm khối linh thạch trung phẩm rồi.
"Ai ! năm khối linh thạch trung phẩm, ta nghe được rồi nha !"
Lúc này, Ân Giang Hồng đột nhiên đẩy cửa đại sảnh yến hội ra, trong tay cầm một cái đùi cừu nướng đầy mỡ.
Quan Thập An bị con hàng này làm phiền hai hôm nay tức tới thiếu chút bóp nát chén rượu trong tay, hít sâu một hơi rồi lên tiếng:
"Ân giáo chủ có chuyện gì sao?"
"Ta là tới cảm tạ Quan tông chủ, lấy ra nhiều rượu ngon thức ăn ngon chiêu đãi đệ tử giáo ta. Thật khiến bản tôn cảm động. Ngoài ra, ta hỏi một chút, nếu đệ tử giáo ta đoạt giải nhất mà nói, có phải cũng sẽ được thưởng thêm năm khối linh thạch trung phẩm không?"
Quan Thập An cố nén xúc động muốn mắng chửi người mà đáp:
"Đây là cá nhân ta khích lệ đệ tử tông mình, không phải phần thưởng chung."
"Đừng khách khí như vậy, đều là người một nhà, phân chia cái gì..."
"Ai là người một nhà với ngươi! Không có chuyện gì thì mời Ân giáo chủ đi ra ngoài, ta còn có lời muốn nói với những đệ tử này."
Ân Giang Hồng cắn một cái đùi cừu nướng, không lùi mà tiến:
"Chớ nóng vội đuổi ta, ta vẫn chưa cảm ơn ngươi nữa. Ngươi nhìn đi, các ngươi thua còn mời chúng ta ăn tiệc, ta thật sự rất cảm kích."
Có thể nhìn ra Ân Giang Hồng đang muốn chọc người tức giận, Quan Thập An cũng nhìn ra, vì thế nói với các tông chủ khác:
"Hôm nay chỉ tới đây thôi, trở về hảo hảo cổ vũ đệ tử nhà mình một chút.” "Được, Quan tông chủ đừng lo."
Các vị tông chỉ chắp tay với Quan Thập An rồi dẫn đệ tử nhà mình rời đi.
“Ai, đi rồi? Tâm sự thêm chút nữa chứ, các ngươi dẫn người đi làm gì.” Ân Giang Hồng vừa nói xong đã thấy Quan Thập An đi tới trước mặt mình, một phát kéo hắn tới bàn chính.
Rời khỏi yến hội, Lục Dận Long dẫn số đệ tử còn sót lại quay về trạch viện của mình.
Lục Dận Long đi vào đại sảnh, ngồi lên ghế bành thở dài.
Lúc này, Quy Tâm tông chỉ còn dư lại năm đệ tử, theo thứ tự là Ngô Thanh Sách, Lâm Du Nhạn, Mặc Hạ, Ninh Ngọc Thư cùng Giang Bắc Nhiên.
Tình cảnh này khiến Giang Bắc Nhiên nhịn không được thầm cảm khái một câu.
Thở dài xong, Lục Dận Long ngẩng đầu lên nói:
"Dù lần này biểu hiện chính phái không tốt nhưng từ đầu đến cuối trong lòng bản tọa cũng không thấy có gì bất an. Luận về 8 đệ tử luận võ còn lại có một người là Quy Tâm tông chúng ta. Thanh Sách, ngươi làm tốt lắm."
Ngô Thanh Sách lập tức chắp tay:
"Đa tạ tông chủ đã khích lệ."
Tiếp đó, Lục Dận Long nhìn bốn đệ tử còn lái:
"Trách nhiệm của các ngươi cũng rất nặng, chính phía chúng ta thường kiêu ngạo vì những môn phong hoa tuyết nguyệt này. Kết quả lần này cầm kỳ thư họa đều bị đám nhà quê ma giáo ăn trên đầu trên cổ, thật mất mặt a."
Kỳ thật điểm này cũng khiến Giang Bắc Nhiên kinh ngạc. Luận về võ học hắn có thể hiểu, nhưng không nghề về các môn phong tình này, đệ tử ma giáo lại giỏi như vậy, ai cũng có tuyệt kỹ tại thân.
Tuy nói văn vô đệ nhất, nhưng đối với tông sư mà nói, họ có thể phân biệt được trình độ ai cao thấp thế nào.
Lục Dận Long lắc đầu, nói tiếp:
"Vừa rồi hẳn các ngươi cũng nghe được, Quan tông chủ đã nói sẽ thưởng thêm năm khối linh thạch trung phẩm cho người đoạt giải nhất. Ta thâm làm tông chủ tự nhiên cũng không thể hẹp hòi, chỉ cần các ngươi có thể đoạt giải nhất, ta sẽ cho thêm mười khối linh thạch trung phẩm nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận