Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 141: Giác Quan

Khá lắm! Nữ nhân cấp Diệt Tông cấp!
Không kịp suy nghĩ nhiều, Giang Bắc Nhiên quả quyết chọn số ba, nhanh chóng đi qua bên cạnh một bước.
Diệp Hân Thải hoàn toàn không ngờ Giang Bắc Nhiên sẽ né tránh, mà Tề Vân phong lại nghiêm cấm vận công, vì thế dưới tình cảnh không có chỗ dựa, nàng nhanh chóng té xuống đất.
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm sức mạnh.
Không hổ là sư huynh!
Năm người Liễu Tử Câm vẫn luôn quan sát Giang Bắc Nhiên thầm mừng trong lòng.
"Diệp sư muội!"
Trong tiếng hô to gọi nhỏ, một đám đại hán lao về phía Diệp Hân Thải đang nằm đo đất.
Về phần Giang Bắc Nhiên, hắn đã sớm thừa dịp loạn lạc mà đổi sang đi đường khác, hắn không khỏi phân tích mấy lựa chọn vừa rồi.
Kỳ thật hắn cũng tính đỡ vị Diệp sư muội kia, nếu nàng có đam mê sưu tầm nam nhân, hắn cũng có thể phối hợp diễn với nàng một chút, tránh phiền phức về sau.
Nhưng nào biết hệ thống lại phát động ban thưởng Địa cấp, bất quá hắn chỉ là làm lơ nàng ta thôi, không tới mức bị đánh chứ?
Kỳ quái... Tóm lại vẫn nên cách Thủy Kính đường xa chút, đám nữ nhân này thực sự quá nguy hiểm.
Sau khi Diệp Hân Thải được các sư huynh đỡ lên. Đầu tiên nàng mỉm cười cảm ơn mọi người rồi nhìn về chỗ Giang Bắc Nhiên vừa đứng.
Thú vị... Quả nhiên không hề tầm thường.
Dưới tình huống không chút ý, vì phòng ngừa Diệp sư muội kia làm tới, Giang Bắc Nhiên tăng tốc.
"Ặc, xem ra phía trước cũng không yên a..."
Giang Bắc Nhiên đi được một khúc thì thấy 10 vị đường chủ đều đứng phía trước. Rõ ràng khi nãy hắn còn dùng tinh thần lực cảm nhận được các vị đường chủ ở dưới núi, sao mới một lúc đã lên núi rồi. Giang Bắc Nhiên dùng chân cũng có thể nghĩ ra nguyên nhân.
"Vu hộ pháp, hôm nay ta nghiên cứu được một bộ Chuế Ảnh Bộ có thể hỗ trợ cho Tứ Thủy kiếm pháp. Rảnh rỗi ngươi có thể bàn luận với ta một chút đi.” "Thôi đi lão Vu, Ba Động Pháp ngươi còn chưa học được còn bày đặc nghiên cứu gì? Đừng có đùa với ta nữa.” "A , đợi lát nữa xuống núi, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là Ba Động Pháp.” "Các ngươi đang làm vậy, không phải đã nói sẽ hợp tác giết lão tiểu tử Trương Hạc Khanh trước hả?” "Đúng vậy a Vu hộ pháp, Lam Tâm đường có gì tốt để hợp tác đâu. Đệ tử Ngô Thanh Sách trong nội đường của ta đã đột phá tới Huyền Sư, ta muốn dùng kinh nghiệm bồi dưỡng người này để hợp tác với đường khác. Ta cảm thấy hợp tác với Thủy Kính đường rất tốt, ngươi cảm thấy thế nào?"
Nghe thế, Vu Mạn Văn luôn trầm mặc mỉm cười mở miệng nói:
"Lần này Loạn Tinh đường thật sự đã có mầm mống tốt. Không ngờ Ngô Thanh Sách tham gia đại hội luận võ xong lại đột phá. Trong trận đấu đó hắn hẳn đã lĩnh ngộ được rất nhiều.” Nghe thấy Vu Mạn Văn khích lệ mình, đường chủ Dương Ngọc Lâm của Loạn Tinh đường đắc ý nói:
"Thiên phú của tiểu tử này khá cao, nhưng phần đa cũng do Loạn Tinh đường ta bồi dưỡng tốt. Nếu Vu hộ pháp muốn, chờ tiễn đám tiểu tử này đi rồi, chúng ta xuống dưới núi từ từ trò chuyện chứ?"
Vu Mạn Văn gật đầu:
"Vậy ta từ chối thì bất kính quá."
Đối với việc bồi dưỡng đệ tử trong đường, Vu Mạn Văn luôn luôn tận tâm tận trách. Đoạn thời gian trước hương chủ đặc biệt triệu tập họ, bảo sẽ khen thường Loạn Tinh đường vì đã bồi dưỡng được một vị đệ tử đột phá Huyền Sư chưa tới 19 tuổi. Còn ở trước mặt mọi người hứa hẹn vô số chỗ tốt, khiến đường chủ các đường khác hâm mộ vô cùng.
Sau khi trở về, Vu Mạn Văn đã kể chuyện này cho Thi Phượng Lan, Thi Phượng Lan vẫn không tim không phổi như cũ, nghe xong đã nói:
"Chỉ là một Huyền Sư nho nhỏ thôi, loại thiên tài này ta gặp nhiều rồi, có thể còn sống trở thành Huyền Vương mới gọi là lợi hại."
Phản ứng này cũng nằm trong dự liệu của Vu Mạn Văn, cơ mà sau đó Giang Bắc Nhiên bổ sung một câu:
"Ý của Thi đường chủ là, nếu vì sớm trở thành Huyền Sư mà đắc ý, khẳng định sẽ đi không xa."
Trong ấn tượng của Vu Mạn Văn, Giang Bắc Nhiên thường không quan tâm tới những chuyện không liên quan đến mình. Hắn cũng như Thi Phượng Lan, khá là thờ ơ khi nhắc tới các đệ tử trong nội đường.
Nhưng khi nhắc tới Ngô Thanh Sách, hắn lại đột nhiên phát biểu ý kiến, giọng điệu khiến nàng cảm thấy rất kỳ quái, giống như... Rất quen thuộc vậy.
Dù sau đó nàng đã hỏi Giang Bắc Nhiên nhưng Giang Bắc Nhiên chỉ nói nàng suy nghĩ nhiều, chỉ là nàng tin cảm giác của mình không sai.
Trước đó nàng từng nghĩ sẽ đi gặp Ngô Thanh Sách tìm hiểu một chút, nhưng sợ chọc cho Giang Bắc Nhiên không cao hứng. Vì thế nàng quyết định thừa cơ hội này muốn tâm sự với Dương đường chủ. Nếu thật sự hắn có cách dạy đặc biệt gì nàng có thể học hỏi. Đến lúc đó có thể giúp đệ tử Thủy Kính đường phát triển tốt hơn. Nhưng nếu hắn nói không ra chỗ đặc biệt nào... Vậy chứng tỏ suy đoán của nàng không sai.
Chỉ là thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ thôi, hắn sẽ không giận chứ?
Thấy Vu Mạn Văn nhận lời mời của Dương Ngọc Lâm, Trương Hạc Khanh bắt đầu gấp gáp, hắn vội nhìn về phía Giang Bắc Nhiên, chỉ là không biết Giang Bắc Nhiên đã đi đâu rồi.
Tiểu tử này... Chạy nhanh đấy.
Trương Hạc Khanh không trông cậy vào Giang Bắc Nhiên được, hắn chỉ có thể chuyển hướng sang Dương Ngọc Lâm nói:
"A, nếu lão Dương ngươi thật sự có phương pháp dạy học lợi hại thì đã sớm nói khắp nơi, sao có thể chờ tới bây giờ? Bớt khoác lác đi, đừng có ỷ vào thiên phú đệ tử ngươi cao mà khoác lác.” "Đừng có nói bậy nói bạ, loại vật áp đáy hòm này sao ta có thể nói lung tung chứ? Chờ đã, đợi Thủy Kính đường cũng có đệ tử chưa tới 19 tuổi đã đột phá được Huyền sư thì các ngươi sẽ biết ta là thật hay giả."
Trương Hạc Khanh bị câu nói này nói cho không cách nào phản bác. Dù sao mấy chục năm nay Quy Tâm tông chưa có hạt giống nào tốt, hắn nói nhiều nữa lại thành chanh chua mất rồi.
Cho nên hắn chỉ có thể nhìn Vu Mạn Văn mà nói:
"Vu hộ pháp, ngươi sẽ không tin hắn chứ?” Vu Mạn Văn mỉm cười đáp:
"Đáng để thử một lần."
Xong...
Hai tháng nay ở chung với Vu Mạn Văn, Trương Hạc Khanh biết với Vu Mạn Văn mà nói, việc bồi dưỡng đệ tử là đại sự hàng đầu. Nàng cực kỳ để bụng với chuyện hai đường hợp tác, thậm chí ngay cả hắn cũng bị phần nhiệt tình này lây nhiễm. Từ lúc vừa bắt đầu là muốn tiếp cận Vu Mạn Văn nay cũng dần chú ý với việc công pháp hai đường có thể hỗ trợ được nhau chăng.
Cũng vì hiểu được Vu Mạn Văn nên hắn mới biết “món hàng” mà Dương Ngọc Lâm đưa ra này có sức nặng thế nào.
Không được... Đợi tên tiểu tử Giang Bắc Nhiên này về phải kêu hắn ra sức nhiều hơn. Bất quá nếu không có chỗ tốt, tiểu tử này chắc chắn không chịu động thủ... Được rồi, Lôi Công Than không dùng được vào lần trước nay có thể phát huy tác dụng rồi. Phải khuyến khích hắn làm tốt mới được, Thủy Kính đường chỉ có thể hợp tác với Lam Tâm đường thôi!
Mặt khác, khi Giang Bắc Nhiên đi tới chỗ vắng, bên tai vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm thể chất.
Đường chủ mất trí vì Vu hộ pháp rồi... Giữa đám lão đại như thế lại muốn kêu ta quá. Liếm... tình yêu đúng là khiến người ta mất trí mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận