Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 132: Chọn Người

Giang Bắc Nhiên đi theo Cố Thanh Hoan vào nhà kho, vừa vào cửa đã nghe tiếng của Hùng Bát ân cần vang lên.
"Bái kiến công tử gia."
Hùng Bát nói xong thì vái chào, vì hắn biết hôm nay mình có thể kiếm được phần tiền này cũng nhờ vị gia trước mắt.
Hùng Bát gật đầu, Giang Bắc Nhiên đi về phía đám người. Một nam tử trung niên mặc áo choàng cổ tròn màu đen đứng trước mặt hắn. Áo choàng tương đối phức tạp, phía trên có nhiều chỗ phải vá lại.
Nam tử trung niên thấy Giang Bắc Nhiên nhìn mình, kết hợp với phản ứng của Cố Thanh Hoan và Hùng Bát, hắn biết người này sẽ là ông chủ của mình, vì vậy vội vàng tự giới thiệu:
"Tiểu nhân tên Chúc Cảnh, từng làm quản sau cho hai nhà giàu, nhưng vì chủ trước..."
"Rất tốt, chọn ngươi, đứng ra phía sau đi."
Chúc Cảnh nghe xong thì có phần sửng sốt, liên tục cúi người chào:
"Đa tạ công tử gia, đa tạ công tử gia..."
Chọn quản gia xong, Giang Bắc Nhiên nhìn về phía người thanh niên phía sau hắn.
Thanh niên kia cũng rất thông minh, trực tiếp tiến lên, quỳ trước mặt Giang Bắc Nhiên:
"Tiểu nhân tên Tiết Trọng Lục, nhà ở Đồng gia thôn, ta rất khóa, có thể chịu được cực khổ, ta ăn cũng không nhiều, một ngày ngài cho ta bốn ổ bánh mì là được. Không! Ba thôi!"
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì hứng thú hỏi:
"Trọng Lục? Có phải ngươi có một đệ đệ tên Trọng Bát không?"
"Sao công tử gia biết, đúng là vậy! Chỉ là… mấy năm trước thằng bé bị bệnh sốt rét, chết yểu rồi."
"Nén bi thương, đứng ra phía sau đi, về sau làm việc cho tốt."
"Đa tạ công tử gia! Đa tạ công tử gia!"
Tiết Trọng Lục bỗng dập đầu ba cái, đứng kế bên Chúc quản gia.
Thấy Tiết Trọng Lục được chọn, những người còn lại nhịn không được đi tới trước mặt Giang Bắc Nhiên hô lên.
"Công tử gia, ta là Lưu Phúc! Đệ đệ ta cũng bị chết yểu, ta cũng chỉ ăn ba cái bánh thôi, ngài chọn ta đi!"
"Công tử gia! Đệ đệ ta cũng tên Trọng Bát! Ta gọi Sơ Nhị!"
"Công tử gia! Ta cũng có thể chịu khổ! Ta cũng rất khỏe a!"
Trong lúc mọi người chen chúc tranh giành tự giới thiệu, Giang Bắc Nhiên đang tính chọn thêm hai người thì bỗng trước mắt xuất hiện rất nhiều lựa chọn. Có thể nói những người trước mặt này đều là “tai tinh” hết.
Bất quá Giang Bắc Nhiên cũng hiểu. Dù sao coi như chỉ là nô bộc thì cũng là người bên cạnh hắn. Nếu đối phương không quản được tay hay miệng thì thật sự phiền phức lớn a.
Chọn xong từng lựa chọn, Giang Bắc Nhiên lần lượt thu được mười một điểm thuộc tính, đây cũng xem như là thu hoạch ngoài ý muốn.
Nhìn tràng diện có hơi không khống chế được, Hùng Bát vội quát:
"Náo cái gì! Đều muốn chết không phải! Xếp hàng lại cho ta!"
Điều này nói lên trong đám người này, Hùng Bát rất có uy tín. Mọi người vừa lao nhao xông lên nay toàn bộ đều cúi đầu quay về chỗ cũ.
Chờ cục diện được khống chế, lúc này Hùng Bát mới cười nói với Giang Bắc Nhiên:
"Công tử gia, ngài đừng chấp nhặt với họ, đều là chút lưu dân không có giáo dưỡng gì. Nếu ngài không thích những người này thì cho ta chút thời gian, ta sẽ tìm một nhóm khác tốt hơn cho ngài.”
Kỳ thật không cần Hùng Bát nói, Giang Bắc Nhiên cũng đoán được những người này là lưu dân, bằng không cũng không đến mức vì một công việc tạp dịch mà kích động thành như thế này.
Vô luận thế đạo thay đổi ra sao, từ đầu đến cuối lưu dân vẫn là đám người bi thảm nhất ở tầng lớp dưới chót. Những người này vì chiến loạn, thiên tai, ôn dịch hoặc sưu cao thuế nặng mà phải rời xa quê hương, tới nơi xa lạ không có ruộng đồng cũng không có thân thích tìm nơi nương tựa, có thể nói là ăn bữa trước lo bữa mai, sống trên đời rất thiếu cảm giác an toàn.
Mà Hùng Bát còn nói họ là lưu dân, thật ra đây cũng vì nịnh nọt Giang Bắc Nhiên thôi. Hắn biết quan lại quyền quý thích nhất là chiêu mộ lưu dân làm nô bộc, vì những người này đều không thân phận tới đây, có thể nói là không có hộ khẩu chứng minh thân phận gì cả.
Những người này dù bị đánh chết cũng không ai làm chủ cho họ, vì căn bản không ai nhớ tới sự tồn tại của họ, cho nên không ai quan tâm đến sự sống chết của họ cả.
Nghe Hùng Bát nói muốn đổi người, đám lưu dân vội quỳ xuống dập đầu, liên tiếp hô:
"Công tử gia, chúng ta không dám, không dám nữa, cầu ngài đừng đuổi chúng ta đi."
Giang Bắc Nhiên khoát khoát tay với Hùng Bát rồi nói Không cần.
"Ai, vậy ngài chọn tiếp đi."
Hùng Bát nói xong thì lùi về phía sau.
Rất nhanh, Giang Bắc Nhiên chọn những người không phát động nhiệm vụ, hết thảy có chừng mười lăm người. Đối với hắn, tòa dinh thự kia kỳ thật có hơi lớn, nhiều người chút vẫn chứa được, vẫn nuôi nỗi.
"Chọn những thứ người này, số còn lại để họ tản đi đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì bổ sung:
"Mặt khác, ngươi tìm chỗ an trí cho mười lăm người này giúp ta. Mai ta sẽ tới đón họ. Chi phí trong đó ta sẽ trả.”
Hùng Bát nghe xong thì liên tục gật đầu:
"Vâng gia! Nghe ngài hết! Chút chuyện nhỏ này ta giúp ngài được, phí không đáng mấy đồng tiền."
Giang Bắc Nhiên không muốn tranh luận với Hùng Bát về chuyện có đưa tiền không. Hắn quay đầu nói với Cố Thanh Hoan:
"Còn lại giao cho ngươi."
"Vâng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận