Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 648: Hòa Thượng (3)

Vẫn rất biết buôn bán a...
Giang Bắc Nhiên thầm mắng một câu.
Sau đó truyền thả linh khí tới cắn hòa thượng mà thần không biết quỷ không hay.
"Ôi!"
Một giây sau, hòa thượng quát to một tiếng, nhảy dựng lên.
Một màn bất thình lình này trong nháy mắt khiến tất cả mọi người đều tập trung nhìn sang.
Hoàng thượng bị linh tảo cắn trong nháy mắt đã bị nhiễm ôn dịch, vô số chướng khí không ngừng bị hấp dẫn tới.
"Ọe!"
Trong lúc bất chợt hòa thượng bị cảm nhiễm ôn dịch ói lên ói xuống, trên mặt cũng tử khí.
"Sao... Tại sao có thể như vậy?"
Hoà thượng chuẩn bị tế lễ bên cạnh bị dọa cho ngơ ngác. Vì người chủ sự đã cam đoan họ sẽ không bị truyền nhiễm, mà sự thật cũng chứng minh như thế nên họ mới dám chẳng chút kiêng nể làm chuyện này. Bây giờ hắn thấy đồng bạn bị cảm nhiễm, thì toàn thân lập tức nổi da gà.
"A ! A !"
Lúc này, hòa thượng ngã xuống đất nay lâm vào điên cuồng, hai tay không ngừng quơ quàng, người cũng như giòi bọ điên cuồng giãy giụa.
Thấy đại sư đã bị nhiễm ôn dịch, các nạn dân lập tức hoảng loạn, cảm thấy tín ngưỡng bắt đầu sụp đổ.
Giang Bắc Nhiên không để ý tên hòa thượng đã nhiễm ôn dịch nữa, đi tới chỗ hòa thượng cầm dao, nói:
"Xem ra vị đại sư kia cũng có tội nghiệt, ngài không tới giúp hắn phóng thích tội nghiệt ra ngoài ư?” "Ngươi là ai! ? Tại sao ta phải nghe lời ngươi! ?"
Hòa thượng hô.
Giang Bắc Nhiên cũng lười giải thích thêm, trực tiếp dùng tinh thần lực ép tới.
Chỉ một thoáng, hòa thượng cảm thấy một cỗ lực năng lượng to lớn đánh vào đầu hắn, khiến hắn cảm thấy đau đến không muốn sống.
"Tới lấy máu hắn đi, ta không muốn nói lần thứ ba."
Nghe Giang Bắc Nhiên lạnh lùng nói, hòa thượng sợ tới tận xương tủy, lập tức lộn nhào tới chỗ tên đồng bạn nay đang vặn vẹo gần đó.
Mà hòa thượng bị truyền nhiễm ôn dịch vẫn chưa triệt để điên loạn, thấy đồng bạn của mình cầm dao chạy tới thì bị hù tới vội vàng nhảy dựng lên hô:
"Chí Minh, ngươi... Ngươi muốn làm gì! ?"
Chí Minh giơ tay cầm dao lên:
"Trí Viễn, ta đến thay ngươi phóng thích tội nghiệt a."
"Phóng cái rắm con mẹ nó vào mặt ngươi! Đó là lừa gạt đám đồ đần kia thôi! Ngươi cũng tin là thật à!"
Lời này vừa nói ra, nạn dân xung quanh lập tức xôn xao.
Trí Viễn nhận ra mình đã nói sai, vội giải thích:
"Bần tăng không nói về các vị a, ta là nói đám người ngu dốt không tin vào phật tổ kia kìa.” Trí Viễn nói xong lại cảm thấy trong dạ cuồn cuộn như dời sông lấp biển, lần nữa đứng lên nôn mửa.
Lúc này, Giang Bắc Nhiên đi tới nhìn Chí Minh mà nói:
"Đại sư, nếu hắn không có ý đó thì xin ngài tranh thủ thời gian thay hắn phóng thích tội nghiệt đi, bằng không ta sợ hắn ta sẽ chịu không nổi đâu a.” Hiện tại dù Trí Viễn rất muốn mắng mười tám đời tổ tông của Giang Bắc Nhiên nhưng thân thể hiện gần như sụp đổ, thật sự không còn khí lực để mà nói chuyện nữa.
"Đi a."
Thấy Chí Minh do dự, Giang Bắc Nhiên lần nữa dùng tinh thần lực tạo áp lực cho đối phương.
Chí Minh sợ vô cùng, đành phải chậm rãi giơ dao cạo râu lên, đi tới chỗ Trí Viễn.
"Này! Ngươi làm gì vậy! ? Bộ điên rồi sao! Ta nào có tội nghiệt gì đâu! ?"
Nhưng hiện Chí Minh nhận hai lần công kích tinh thần, thần chí nay đã không còn rõ ràng, hắn chỉ muốn tranh thủ thời gian thoát khỏi loại thống khổ này, thế là không ngừng tới gần Trí Viễn mà nói:
"Trí Viễn, ngươi nhìn ngươi đi, đột nhiên bị bệnh nặng như vậy, nhất định là bị nghiệp chướng quấn thân, để ta tới giúp ngươi giải thoát."
"Đi ra a! Ai muốn ngươi giúp ta, đi ra, đi... A !"
Hiện tại Trí Viễn đây còn sức chạy trốn, hắn trực tiếp bị Chí Minh đâm dao vào bụng, hung hăng vạch ra một đường.
Chỉ một thoáng, máu tươi không cầm được bắt đầu chảy ra ngoài, Trí Viễn gào thảm, chỉ cảm thấy trước mắt ngày càng đen, ngày càng đen, cuối cùng vĩnh viễn nhắm mắt.
Chí Minh vừa thở dài một hơi đã cảm thấy thanh âm như lệ quỷ phảng phất vang lên ngay sau lưng.
"Tiếp tục đi, ở đó còn một tên nữa."
Chí Minh run rẩy nghiêng đầu nhìn thì thấy Trí Không cũng đang nằm trên mặt đất co quắp.
Lúc này, rốt cuộc Chí Minh cũng hiểu rõ, hết thảy đều do người trẻ tuổi trước mắt này giở trò quỷ!
Chỉ là trong lòng Chí Minh không có bất kỳ cảm giác tức giận gì, có chỉ là sợ hãi vô ngần.
Nếu người trẻ tuổi này có thể khiến Trí Viễn cùng Trí Không bị nhiễm ôn dịch, tất nhiên cũng có thể khiến hắn bị bệnh.
Thế là hắn lập tức quỳ xuống đất dập đầu:
"Ngài tha cho ta đi, chúng ta chỉ bị người sai sử thôi, bị người sai sử thôi a!"
"Ngươi cũng thông minh đó."
Thấy Chí Minh đã hiểu ý mình, Giang Bắc Nhiên ngồi xổm xuống ghé vào lỗ tai hắn nói:
"Muốn giữ mạng vẫn được, đi nói rõ mục đích thật của các ngươi cho nạn dân nghe đi.” "Vâng, ta đi ngay, ta đi ngay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận