Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 517: Lai Lịch Tên Hỗn Đản

Mạnh Tư Bội thầm than nhưng không lùi lại chút nào, đánh một chưởng về phía nam tử mặc hắc bào.
Nam tử mặc hắc bào nghiêng người né tránh, tay trái vung lên, liền số độc trùng xông tới chỗ Mạnh Tư Bội.
"Hoàng Lâm Cửu Thiên!"
Thấy độc trùng đánh tới, Mạnh Tư Bội không tránh không né, hai cánh hỏa diễm vỗ một cái, hoàng viêm cuồng bạo đốt sạch toàn bộ độc trùng.
Không tệ, dù đầu óc không được nhưng đánh nhau vẫn rất có tay.
Trên mặt đất, Giang Bắc Nhiên đã ướm dò xét tu vi người này, hẳn là Huyền Hoàng cửu giai, mà Mạnh Tư Bội là Huyền Hoàng bát giai, dù chỉ kém một cấp, nhưng cửu giai và bát giai chênh lệch không nhỏ.
Tỉ như một ít người tu luyện dừng ở Huyền Hoàng cửu giai ròng rã mấy chục năm. Thậm chí trăm năm, mà loại thực lực Huyền Hoàng cửu giai này tất nhiên cao cường hơn người mới vào cửu giai rồi.
Về phần bát giai thì càng không cần nói.
Thấy Mạnh Tư Bội có thể trụ vững, Giang Bắc Nhiên cũng không quan tâm tới nữa.
Nếu có thể dẫn người thủ trận tới, nói rõ bước đầu tiên đã đi đung.
"Độn giáp mở! Xuân phân 3 6 9, Mang Chủng 6 4 3 7, lấy xấu làm điểm, lấy dậu làm chi, lập tức tuân lệnh!"
Trong lúc niệm tụng, một cây dù đen xuất hiện trong tay Giang Bắc Nhiên, bung ra.
Đùng một tiếng, Giang Bắc Nhiên che dù trên đỉnh đầu, hết thảy trước mắt đều thay đổi, xung quanh đã không còn chướng khí, núi cao, dòng nước, chỉ điểm và đường.
"Nguyên lai là Ngọc Nữ thủ vệ chi thế, quả nhiên cao thủ... lại ẩn tàng sâu như thế, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi."
Giang Bắc Nhiên lấy một đồng tiền từ trong ngực ra, bắn ra xa.
"Không!"
Giữa không trung, nam tử nổi giận gầm lên một tiếng, nhào về phía đồng tiền nhưng bị Mạnh Tư Bội gắt gao ngăn lại.
Cuối cùng, đồng tiền tinh chuẩn rơi xuống một nơi, dưới cái nhìn của nam tử mặc hắc bào và Mạnh Tư Bội, đồng tiền xoay tròn thật nhanh, cuối cùng biến thành một cái động gió màu đen, không ngừng hút hết chướng khí xung quanh.
"Đáng chết!"
Nam tử mặc hắc bào giận mắng một tiếng, không chỉ phẫn nộ, càng nhiều hơn là sợ hãi.
Cất dù đi, Giang Bắc Nhiên lần nữa bỏ thẻ vào trong ngực, hắn vừa mới chuẩn bị công thành lui thân thì động gió đột nhiên biến mất không thấy đâu, xung quanh quay dáng dấp ban đầu.
Sao có thể! ?
Giang Bắc Nhiên thất thần, hắn xác định mình đã phá đại trận, tại sao lại biến thành dạng này?
Chẳng lẽ trận nhãn không chỉ có một! ?
Đây là khả năng Giang Bắc Nhiên nghĩ tới được. Nếu đại trận này có hai trận nhãn, một trong hai bị hủy, cái còn lại sẽ tự khởi động, tiếp tục giúp đại trận được vận hành.
Đại trận song nhãn, hay ho nhỉ...
Nếu không phải đang là đối thủ, Giang Bắc Nhiên thật muốn người bày trận hảo hảo tâm sự, đối phương rất có tài.
Vào lúc Giang Bắc Nhiên đang thầm cảm khái thì một đạo thân ảnh bay nhanh về phía hắn, đối phương cũng là Huyền Hoàng cửu giai.
Đồng thời, trước mắt Giang Bắc Nhiên xuất hiện hai lựa chọn.
Lựa chọn một: Giúp Mạnh Tư Bội đánh bại hai người hộ trận.
Ban thưởng: Bạch Long Bá Thư (Địa cấp hạ phẩm).
Lựa chọn hai: Truyền âm với đối phương, một tên lợi hại khác đang tới, bản vương đi trước một bước, tự ngươi ở lại nghĩ cách thoát thân đi.
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
Trực tiếp chọn số hai, Giang Bắc Nhiên truyền âm nhập mật với Mạnh Tư Bội: "Một tên lợi hại khác đang tới, bản vương đi trước một bước, tự ngươi ở lại nghĩ cách thoát thân đi."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm thể chất.
"A! ?"
Mạnh Tư Bội cúi đầu nhìn lại, phát hiện cao nhân đã rời đi, chỉ còn lại mình nàng đau khổ chèo chống.
Quá đáng!
Trong nháy mắt, mọi loại ủy khuất dâng lên trong lòng khiến Mạnh Tư Bội có chút muốn khóc. Bình thường thường đều người khác xả thân tranh thủ thời gian rút lui vì nàng, chưa có ai bỏ nàng lại như vậy!
Nhưng Mạnh Tư Bội cũng biết, bây giờ không phải lúc oán trách, rất nhanh nàng sắp không chống đỡ nổi người áo đen nữa. Nếu có thêm người tới, nàng biết phải làm sao.
Thế là, nàng lập tức lấy một cái gương đồng từ trong ngực ra, chiếu về nơi xa.
Nam tử mặc hắc bào mặc kệ gương đồng này là gì, lần nữa giơ xà kiếm lên, đâm tới.
"Phốc!"
Một kiếm này tuy đâm trúng nhưng nữ nhân kia đã biến mất trong nháy mắt, ngay ở trước mặt hắn.
Chuyện gì đã xảy ra?
Nam tử mặc hắc bào sửng sốt, hoàn toàn không biết đối phương đào tẩu kiểu gì.
Lúc này, từ nơi xa, một nam tử áo trắng phá không mà tới, rơi bên cạnh nam tử mặc hắc bào:
"Xảy ra chuyện gì?"
"Đại trận... Bị phá rồi."
"Cái gì! ?"
Nam tử áo trắng khiếp sợ hô:
"Trong Thịnh quốc này sao có thể có người phá được đại trận?"
"Ta cũng không biết a..."
Nam tử mặc hắc bào nói xong thì không khỏi dùng sức nắm tóc, gắt gỏng nói:
"Đến tột cùng lai lịch tên hỗn đản kia là gì!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận