Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 555: Gặp Cường Giả (1)

Khổng Thiên Thiên nói xong thì lui khỏi ngự thư phòng.
Chờ cửa ngự thư phòng cửa lần nữa đóng lại, Mộc Dao bắt đầu dùng ánh mắt không ngừng liếc trộm hoàng thượng.
"Có lời gì cứ trực tiếp nói đi."
Giang Bắc Nhiên vừa đọc tấu chương vừa nói.
Mộc Dao nghe xong có chút do dự, cuối cùng vẫn hỏi:
"Hoàng thượng biết Hồng Nhã Tuyền kia sao?"
"Từng gặp mặt một lần."
"Cũng chỉ thế thôi hả? Sao ta cảm thấy..."
Mộc Dao nói được một nửa liền thấy Giang Bắc Nhiên trừng mắt nhìn nàng. Mộc Dao biết mình không nên nói tiếp, chỉ có thể thầm mặc niệm:
"Không biết là cô nương nhà ai lại gặp khó khăn..."
Trong đêm, Giang Bắc Nhiên đứng ngoài cung ngắm sao, thầm nghĩ làm như thế nào mới có thể duy trì kết giới bản tâm với hiệu suất cao nhất.
"Tham kiến hoàng thượng."
Giang Bắc Nhiên đang suy nghĩ thì một bóng người đi tới trước mặt hắn, chắp tay nói. Ngày mai sẽ là ngày hẹn gặp vị Huyền Tôn kia của hắn và Lịch Phục Thành.
"Nhìn già dặn hơn không ít a."
Giang Bắc Nhiên đánh giá Lịch Phục Thành.
Nếu nói trước khi đi Lương quốc, Lịch Phục Thành trông còn giống thư sinh thì hiện tại khí thế lại trở nên lăng lệ giống một võ giả hơn.
Nghe Vương đại ca tán dương, Lịch Phục Thành kéo khăn quàng cổ che mặt mình xuống, cười đáp:
"Lương quốc thật sự quá loạn, chúng ta thường xuyên bị cuốn vào chiến tranh, số lần giao thủ hơn xa so với khi còn ở Thịnh quốc."
Thấy má phải Lịch Phục Thành có vết chém đang khôi phục, Giang Bắc Nhiên đưa hắn một cái hộp gỗ:
"Bôi lên vết thương đi, ngày mai sẽ lành thôi."
"Đa tạ hoàng thượng quan tâm, bất quá..."
Lịch Phục Thành sờ lên vết thương kia, nói khẽ:
"Ta muốn giữ nó, nó sẽ nhắc ta nhớ kỹ giáo huấn lần này thời thời khắc khắc.”
Giang Bắc Nhiên nghe xong cũng không hỏi nhiều nữa, yên lặng cất hộp gỗ rồi:
"Mọi chuyện tiến triển thuận lợi chứ?"
"Thuận lợi... Thậm chí có thể nói là thuận lợi ngoài ý liệu."
"Ồ? Thế nào."
"Ta vốn tưởng chúng ta cần bỏ không ít công phu để xây dựng thế lực ở Lương quốc, nhưng không ngờ lại chẳng có trở ngại gì, vô cùng thoải mái tới một huyện thành. Về sau ta điều tra vài châu quận, sau đó dần lên kế hoạch. Nhưng bị quấn vào một trận đại chiến, từ đó quen được một vị trại chủ tính tình hào sảng. Vị trại chủ kia không hỏi chúng ta đến từ đâu, chỉ vì tính tình hợp nhau đã an bài chỗ ở cho chúng ta, giúp chúng ta rất nhanh đã có chỗ dừng chân."
Đây chính là quang hoàn nhân vật chính à...
Dù Giang Bắc Nhiên từng nghĩ để Lịch Phục Thành đi Lương quốc, hắn hẳn sẽ không gặp quá nhiều khó khăn. Nhưng chẳng ngờ lại nhẹ nhàng như thế, cứ như có người trải đường trước cho hắn vậy.
Thật không hợp thói thường a!
"Sau đó thì sao?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Về sau, ta lấy Xích Diễm trại làm cứ điểm, an bài các huynh đệ phân tán đi các quận huyện điều tra. Trong lúc đó, dù có xảy ra không ít ngoài ý muốn nhưng chúng ta vẫn không hao tổn nhân mã nhiều, ngược lại ngày càng làm quen được nhiều tuấn kiệt nơi đó."
"Cho nên, xem như các ngươi đã thành công cắm rễ ở Lương quốc?"
"Không dám nói thành công, nhưng xem như cũng có chút nhân mạch."
Ba tháng đã khiến tổ chức đứng vững gót chân trên một đất nước xa lạ..... Đây hẳn là chuyện chỉ có nhân vật chính mới làm được a.
Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái rồi lặng lẽ nói:
"Rất xuất sắc, quả nhiên trẫm không nhìn lầm ngươi."
"Đa tạ bệ hạ tán dương, ta nhất định sẽ tiếp tục cố gắng."
"Ừm, ngươi đã cắm rễ thuận lợi ở Lương quốc, vậy chúng ta tâm sự về chuyện ngày mai đi."
Lịch Phục Thành nghe xong, trên mặt không khỏi nổi lên chút mê mang, đến nay hắn vẫn không rõ vị Huyền Tôn kia đến cùng muốn làm gì. Đối phương đột nhiên xuất hiện, đột nhiên biến mất, trong lúc đó lại định ra một cái ước định khó hiểu, khiến hắn như lọt vào trong sương mù.
"Ngươi cảm thấy vị Huyền Tôn kia tới vì ai mà định ra ước định đó."
Giang Bắc Nhiên đột nhiên hỏi.
"Tất nhiên là vì hoàng thượng mà tới."
Lịch Phục Thành không chút nghĩ ngợi mà đáp.
"Không."
Giang Bắc Nhiên lắc đầu:
"Vị Huyền Tôn kia nhất định tới vì ngươi."
"Ta?"
Lịch Phục Thành hơi kinh ngạc.
Trong lòng Lịch Phục Thành, hắn và hoàng thượng một trời một vực, vì cái gọi là đom há có thể tranh cùng nhật nguyệt. Có thể khiến một vị Huyền Tôn hứng thú, đương nhiên chỉ có dạng rồng phượng trong loài người như hoàng thượng, nghĩ sao cũng không tới lượt hắn.
"Không sai, khả năng cao Diêm tông chủ tới vì nhìn trúng Tứ Tượng Chi Thể của ngươi, trẫm đoán hẳn hắn muốn thu ngươi làm đồ đệ."
"Huyền Tôn... Muốn thu ta làm đồ đệ?"
Lịch Phục Thành mở to hai mắt nhìn, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Phải biết, Huyền Tôn là người có chiến lực mạnh nhất trên mảnh đại lục này, cơ tư cách tranh đoạt Trung Nguyên. Mỗi người giậm chân một cái là có thể khiến một quốc gia rung chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận