Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 346: Tới Hoàng Cung

Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái rồi tỏ vẻ nghiêm túc gật đầu:
"Đệ tử ghi nhớ tông chủ dạy bảo."
"Ta cũng không có gì nhiều để nói với ngươi, đối với vị trí hoàng đế Thịnh quốc này, ta chưa từng để bụng, nhưng..."
Lục Dận Long nói tới đây thì đánh giá Giang Bắc Nhiên một chút:
"Ta cảm thấy về sau sẽ có thay đổi."
Lục Dận Long nói câu nói này khiến Giang Bắc Nhiên cảm thấy rất thú vị.
Đến tột cùng là vì đệ tử Quy Tâm tông nên hắn mới thay đổi cái nhìn hay... .
Hay tông chủ cảm thấy ta làm hoàng đế... về sau toàn bộ Thịnh quốc sẽ thay đổi?
Thấy ánh mắt ý vị thâm trường của Lục Dận Long, Giang Bắc Nhiên phảng phất như lần đầu biết vị tông chủ này.
Việc này khiến hắn không khỏi nhớ tới nhận xét của Thi Phượng Lan về vị tông chủ này.
Tông chủ giấu rất sâu a... Ta thích.
Hai người cứ như vậy cho tới bình minh, một mực chờ Quan Thập An.
"Bái kiến Quan tông chủ."
Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Quan Thập An, hành lễ.
Quan Thập An gật đầu rồi nhìn về phía Lục Dận Long nói:
"Lục hiền đệ, hẳn là một đêm chưa ngủ? Xem ra thật không nỡ để đệ tử đi a, ha ha ha."
Lục Dận Long cười một tiếng:
"Bắc Nhiên là đệ tử đắc ý nhất của Quy Tâm tông ta, ta tự nhiên không bỏ được."
"Ai nha, chỉ là làm hoàng đế thôi, có thể xảy ra chuyện gì. Chờ mọi chuyện được an bài thỏa đáng, lúc nhàn rỗi bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể trở về."
Lại hàn huyên thêm hai câu, Quan Thập An vỗ vai Giang Bắc Nhiên:
"Chuẩn bị xong rồi?” "Trong lúc vội vã cũng không biết nên thu thập gì."
"Không sao, không sao, nên chuẩn bị cái gì ta đều chuẩn bị cho ngươi cả rồi. Thiếu gì ngươi cứ việc nói."
"Vâng."
"Vậy chúng ta lên đường thôi, hoàng cung đang đợi ngươi."
Đúng là đã an bài hết rồi...
Cáo biệt với Lục Dận Long xong, Giang Bắc Nhiên ngồi lên phi tọa Quan Thập An đã chuẩn bị sẵn, lên đường tới Vân Chu quận.
Hoàng cung tọa lạc ở đây.
Lúc đáp xuống đất, Giang Bắc Nhiên bỗng nghĩ, dù thời đại này, tốc độ truyền tin không nhanh nhưng cách di chuyển lại chẳng thua kém thế kỷ 21. Không, dù là máy bay cũng không nhanh bằng tốc độ phi hành ấy chứ.
Loại khác biệt này cũng sẽ giúp hắn không ít nha. Ít nhất nếu hắn cải trang vi hành hoặc sáng sớm ra ngoài dạo một vòng, ban đêm là có thể trở lại rồi, rất thuận tiện.
Đứng trước hoàng cung, Giang Bắc Nhiên còn chưa kịp thưởng thức cung điện hùng vĩ đã thấy nhân vật vô cùng quen thuộc đi tới trước mặt hắn.
Chính là Ân Giang Hồng.
Không thể không nói... Hai vị đại nhân vật này thật sự là đại lão mẫu mực, chuyện gì cũng tự mình đi làm.
Bất quá Phong Châu đang trong giai đoạn biến đổi, hai vị đại lão này thật sự nên để bụng. Dù sao nội bộ ổn đụng thì họ mới tập trung tu luyện được. Bằng không bế quan đi ra mà thấy tông môn nhà mình không còn thì khó chịu quá.
"Ta biết ngươi sẽ đến."
Vừa thấy Giang Bắc Nhiên, Ân Giang Hồng đã nhếch môi cười.
Quan Thập An nghe xong lập tức không vui:
"Người là ta tìm, ngươi có biết xấu hổ không vậy?"
Quan tông chủ, ngươi thật không thích hợp a...
Giang Bắc Nhiên phát hiện, Quan Thập An đã hoàn toàn bị Ân Giang Hồng dạy hư, nói chuyện không còn phong thái đại gia nữa.
"Chủ ý này chẳng lẽ không phải của ta à?"
Ân Giang Hồng nhìn Quan Thập An.
"Chỉ riêng việc nghĩ kế thì làm được gì, nếu không phải ta tự mình xuất mã, Giang tiểu hữu có thể đến không?"
Quan Thập An nói xong thì nhìn về phía Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên cũng phối hợp chắp tay:
"Không sai, nếu không phải Quan tông chủ giúp vãn bối hoàn toàn tỉnh ngộ, vãn bối vẫn còn sống ngây ngô qua ngày."
Hài lòng gật đầu, Quan Thập An cười to:
"Ngươi là khố ngọc thô tốt nhất bản tọa từng gặp, chỉ là trước kia không có đất dụng võ. Triều đình chắc chắn là nơi cho ngươi đại triển quyền cước, ta tin ngươi chắc chắn sẽ không để bản tọa thất vọng."
"Vãn bối chắc chắn dốc hết toàn lực."
Ân Giang Hồng ở bên cạnh nghe xong nhịn không được mà nói:
"Được rồi, vậy thì vất vả Quan tông chủ quá, chuyện kế tiếp cứ giao cho ta đi."
Quan Thập An hài lòng gật đầu:
"Được, chuyện kế tiếp giao cho ngươi, ta tìm Mạnh Giao, hoàn thành một bước cuối cùng."
"Như vậy vất vả Quan tông chủ rồi."
Ân Giang Hồng hướng Quan Thập An chắp tay nói.
"Ngươi bớt khiến ta buồn nôn đi, ta là vì sự phồn vinh của chính phái, không phải vất vả vì ngươi, ngươi cám ơn cái gì."
Nói xong thì quay người bay lên không.
Chờ Quan Thập An biến mất trong tầm mắt, Ân Giang Hồng cười nói với Giang Bắc Nhiên:
"Có phải bị sự vô tri của lão đầu này hù dọa rồi không?” Giang Bắc Nhiên nghe xong thì sững sờ, chắp tay nói:
"Không biết Ân giáo chủ nói tới chuyện gì?"
"Trước mặt ta chớ giả bộ, đối với sự quan trọng của vị trí hoàng đế, Quan lão đầu dốt đặc cán mai, chỉ là một mãng phu. Nếu không vì lo lắng ta đột nhiên tới bái phỏng Quy Tâm tông sẽ khiến Lục tông chủ của các ngươi cảnh giác, ta sao có thể để hắn tới tìm ngươi."
Quả nhiên a...
Không khác những gì Giang Bắc Nhiên đoán là bao, về phương diện này thì Ân Giang Hồng thấu hiểu hơn Quan Thập An nhiều.
Bất quá Giang Bắc Nhiên cũng không nói ra miệng, cho nên chắp tay:
"Là Quan tông chủ thuyết phục vãn bối, điểm ấy là thật."
"Vẫn láu cá như thế, không sai, tiếp tục như thế đi."
Nói xong, Ân Giang Hồng hỏi:
"Nói một chút xem, lên làm hoàng đế xong, chuyện đầu tiên ngươi sẽ làm là gì?"
Giang Bắc Nhiên lắc đầu:
"Vãn bối chưa bao giờ tiếp xúc với triều đình, chỉ biết mình còn phải học nhiều lắm. Chuyện đầu tiên nên làm thì chưa nghĩ kỹ."
"Vậy gợi ý cho ngươi nhé?"
Ân Giang Hồng cười hỏi.
"Vậy thì không thể tốt hơn."
Giang Bắc Nhiên lập tức chắp tay.
"Ngươi biết tại sao Quan Thập An không coi trọng hoàng đế không?"
Không đợi Giang Bắc Nhiên lập lờ nước đôi trả lời, Ân Giang Hồng trực tiếp tự hỏi tự nói:
"Hắn xuất thân từ đại gia tộc, trời sinh đã có thiên phú tu luyện cực tốt. Một đường tấn thăng đến Huyền Tông cảnh, có thể nói chưa bao giờ gặp qua bất luận khó khăn gì của thế gian."
"Mà ta lại khác, ta từ tầng dưới chót từ từ trưởng thành, hiểu rõ thế đạo này đến tột cùng có bao nhiêu đen tối."
Bạn cần đăng nhập để bình luận