Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 697: Kỹ Năng Diễn Xuất

Thấy các đệ tử nhà mình chạy tới, thay vì vui vẻ vì đối phương không màn sống chết xông tới cứu mình thì nay mặt mũi đen thui. Nhất là giáo chủ Lâm Nhân Võ của Thương Lôi giáo, khuôn mặt đen như tận mắt thấy lão bà nhà mình bị hán tử nào đó thượng.
Thấy tâm tình trưởng bối nhà mình có vẻ không tốt, đám vãn bối tự nhiên cũng chẳng dám lên tiếng.
Sơn cốc quá mức yên tĩnh nên đám đệ tử hiếu kỳ chỉ có thể truyền âm nhập mật mà thảo luận.
"Có chuyện gì vậy, biểu lộ của các vị tông chủ không thích hợp a, không lẽ gặp phải đại phiền toái gì đó."
"Sao có thể, các cường giả lợi hại nhất ở Lương quốc đều hội tụ ở đây. Nếu ngay cả họ cũng không giải quyết được vậy chẳng phải Lương quốc vong rồi sao."
"Nói không chừng là loại tai nạn cấp bậc này thì sao?” "Phi phi phi, miệng quạ đen."
Trong lúc đám đệ tử khó hiểu, rốt cục Nhan Tư Uyên cũng mở miệng nói:
"Trước hết để đám tiểu bối của chúng ta rời đi rồi hảo hảo tâm sự việc này.”
Mấy vị tông chủ còn lại nghe xong cũng nhao nhao gật đầu biểu thị đồng ý rồi kêu đám đệ tử nhà mình rời đi.
Chờ các đệ tử tuân chỉ rời đi, Nhan Tư Uyên nhìn về phía Lâm Nhân Võ nói:
"Lâm mù lòa, bây giờ ngươi giải thích cho rõ đi? Có phải ngươi bị mù thật không?”
"Ngươi nói cái quá gì vậy! Nhan lão quái, ngươi còn dám nói bậy, coi chừng lão tử xé nát miệng của ngươi!"
"Hắc! Lão trọc đầu nhà ngươi vẫn lớn lối như thế! Nói cho ngươi! Nếu việc hôm nay truyền ra ngoài, chúng ta đều con mẹ nó đừng làm người nữa, một đám người được xưng là lợi hại nhất Lương quốc lại bị hù cho co cụm thành một đoàn, nửa ngày vẫn chẳng dám đi ra ngoài, ngươi con mẹ nó không biết xấu hổ thì thôi, lão tử vẫn muốn mặt mũi đó!"
"Lão tử..."
Dù là Lâm Nhân Võ có khó chịu với Nhan Tư Uyên thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể phản bác được, dù sao việc này thật sự quá mất mặt a.
Nhưng vừa rồi khi nghe tới tác dụng của U Hoàng Trận này, Lâm Nhân Võ thiếu chút nữa khí huyết công tâm ngất đi, nhưng vẫn may đủ sức chống đỡ.
"Ngươi con mẹ nó nói chuyện đi!"
Thấy Lâm Nhân Võ không nói lời nào, Nhan Tư Uyên tiếp tục quát:
"Trước kia lá gan đồ con rùa nhà ngươi đâu có nhỏ vậy, sao bây giờ lại thế này. Ê, ngươi bày cái mặt thối đó ra cho ai nhìn vậy, lão tử..."
"Nhan tông chủ, chờ một chút."
Vào lúc hai người chuẩn bị nhào vào đánh nhau túi bụi thì trai chủ Thu Hồng Lãng của Vô Cực trai đột nhiên hô lên.
"Làm gì! Thu què, ngươi muốn biện hộ giúp lão đầu này?"
"Không."
Thu Hồng Lãng lắc đầu, sau đó nói với Lâm Nhân Võ:
"Lâm giáo chủ, nếu ta chưa già mà hồ đồ thì khí tức Huyền Hoàng vừa rồi ở đâu mà ra. Đó là Mạnh Tư Bội của Tứ Phương tông Thịnh quốc đó!”
"Đúng, là nàng!"
Lâm Nhân Võ tức giận nói.
Nghe Lâm Nhân Võ thừa nhận, Thu Hồng Lãng đột nhiên híp mắt lại:
"Lâm giáo chủ không phải vì phát giác được chúng ta tới nên mới kéo dài thời gian để tiểu nha đầu kia chạy trốn đó chứ."
Nghe thế, Nhan Tư Uyên như bắt được trọng điểm.
"Đúng a! Khó trách lão tiểu tử nhà ngươi bất thường như thế! Quả nhiên là có chuyện! Nói đi! Ngươi con mẹ nó muốn làm cái gì?”
Mặt khác, các tông chủ ở đây nghe xong cũng nhao nhao lui về sau một bước, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm Lâm Nhân Võ.
"Phi! Họ Thu kia! Ngươi bớt con mẹ nó ngậm máu phun người! Lão tử thừa nhận lần này ta đã phạm sai lầm ngu xuẩn! Nhưng ngươi bớt chụp mũ cho lão tử đi!"
Lâm Nhân Võ tức giận! Hắn vốn tưởng Thu Hồng Lãng tới giúp hắn nói chuyện, không ngờ đối phương còn hung ác so với Nhan Tư Uyên, trực tiếp giết người tru tâm, lời này chẳng phải nói hắn cấu kết với Thịnh quốc sao, còn ác hơn bảo hắn thiếu não nhiều.
Nghe Nhan Tư Uyên lớn tiếng rống mình như thế, Thu Hồng Lãng cũng không tức giận, tiếp tục nhìn chằm chằm Lâm Nhân Võ:
"Lâm giáo chủ, ngươi phản ứng lớn như thế, chẳng lẽ bị bổn quân đâm trúng chỗ đau?"
"Họ Thu kia! Ngươi con mẹ nó có bị ngốc không vậy? Dù lão tử có liên quan tới Thịnh quốc đi nữa thì kêu nàng tới làm gì? Lão tử đâu phải không biết các ngươi đang ở đây!"
Thu Hồng Lãng cười lạnh một tiếng:
"Ai mà biết được, có lẽ ngươi cảm thấy nơi càng nguy hiểm lại càng an toàn thì sao? Không phải vậy thì ngươi giải thích rõ ràng cho bổn quân nghe coi. Vì sao ngươi không bắt lấy nha đầu đó, còn chặn chúng ta lại?”
Lời này vừa nói ra, cả đám tông chủ ở đây lập tức lui về phía sau một bước, nhìn về phía Lâm Nhân Võ bằng ánh mắt vô cùng kỳ quái.
Nhan Tư Uyên trực tiếp rút Tú Long Tam Hoàn Đao ra hô:
"Ôi đậu má! Không ngờ ngươi lại làm ra chuyện khốn nạn như vậy, hừ! Vừa vặn hôm nay lão tử thay Lương quốc trừ cái tai họa là ngươi!"
"Muốn đánh cũng được, nhưng trước tiên nói chuyện cho rõ ràng đi."
Lâm Nhân Võ nói xong bèn kể lại quá trình phát hiện Mạnh Tư Bội cùng suy nghĩ của mình trong lúc đó ra.
"Phi!"
Nhan Tư Uyên nghe xong trực tiếp khinh bỉ:
"Ngươi gạt ai vậy! Một Huyền Hoàng đỉnh phong có thể ngốc như vậy sao! ?"
"Lão tử sao có thể nghĩ đến con mẹ nó, nàng một mình xông vào thật chứ! Đổi lại là các ngươi, các ngươi sẽ nghĩ khác sao!”
"Xác thực nghĩ mãi không rõ."
Thu Hồng Lãng gật gật đầu:
"Cho nên khẳng định là có người nói dối."
Lâm Nhân Võ cảm giác bản thân thật sự có nhảy vào Lương Hà cũng rửa không sạch, chỉ có thể không ngừng giải thích:
"Hiện tại ta sẽ gọi Doãn Tu Lương tới, để hắn nói cho các ngươi biết mọi chuyện có thật vậy không."
Nhan Tư Uyên trực tiếp khinh thường nói:
"Toàn Lương quốc có người nào không biết Doãn Tu Lương là người của ngươi? Giúp ngươi nói chuyện cũng là chuyện bình thường thôi."
"Nhan lão quái kia! Hôm nay ngươi nhất định phải dội gáo nước bẩn này lên đầu lão tử mới chịu đúng không?"
"A, vậy ngươi giải thích đi, vì sao ngươi phát hiện Mạnh Tư Bội lại không bắt nàng, cũng không nói cho chúng ta biết? Nhất định một mình chạy tới đây chứ."
"Không phải lão tử sợ đó là cái bẫy ư, không muốn kéo các ngươi vào trong hố!"
"A !"
Nhan Tư Uyên gật gật đầu:
"Cho nên chúng ta còn phải cám ơn ngươi mới đúng?"
Nghe Nhan Tư Uyên âm dương quái khí nói thế, Lâm Nhân Võ càng nghĩ càng giận, vì hắn cũng cảm thấy việc đơn giản này càng tô càng đen.
Chủ yếu vì hắn thật sự không ngờ Mạnh Tư Bội sẽ ngu đến mức này!
Mặt khác, mấy tông chủ còn lại cũng chuẩn bị rút vũ khí ra.
"Các ngươi... Các ngươi... Các ngươi..."
Lâm Nhân Võ phiền muộn vô cùng, chỉ cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi thật lớn.
"Đùng! Đùng! Đùng!"
Nhan Tư Uyên đập tay ba lần:
"Lâm giáo chủ diễn tốt lắm, sao trước kia lão tử không phát hiện ngươi còn có loại kỹ năng này chứ? Nói đi! Ngươi con mẹ nó đến cùng đã đạt thành hiệp nghị gì với Thịnh quốc hả! Không nói cho rõ ràng, hiện tại lão tử sẽ chém đầu chó của ngươi xuống!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận