Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 910: Gặp Lại Lâm Du Nhạn (1)

Vì nếu nước mắt văng lên mặt người chết thì về sau sẽ không nằm mơ thấy người đã mắt nữa, vì thế Hạ Linh Đan chỉ có thể cố nén nước mắt, kiên cường làm xong hết thảy.
Chờ đến khi Hạ Linh Đang chuẩn bị xong cho cái quan tài cuối cùng, Giang Bắc Nhiên mới nhìn nàng và nói:
"Các ngươi đặt quan tài ở đây mấy ngày?"
"Bảy ngày."
Hạ Linh Đang đáp.
"Được rồi, ta còn chuyện riêng cần làm, bảy ngày sau ta sẽ quay lại."
"Đa tạ chủ nhân, đại ân đại đức của ngài..."
Nhưng không đợi Hạ Linh Đang cảm tạ xong, Giang Bắc Nhiên đã biến mất tại cửa ra vào.
Trên đường tới Kỳ quốc, Giang Bắc Nhiên không khỏi suy nghĩ về chuyện vừa rồi.
Nội dung của lựa chọn số bốn thật sự quá mơ hồ, giúp tới cùng là giúp thế nào? Giúp nàng an táng người nhà xong có được coi là giúp tới cùng chưa? Hay nói phải để nàng là nha hoàn bên người mới là giúp tới cùng?
Nếu chỉ an bài một nơi ăn ở cho nàng thì cũng được, nhưng Giang Bắc Nhiên cảm thấy nhiệm vụ Thiên cấp không đơn giản như thế.
Nhưng nếu thật sự phải dẫn nàng theo bên người, Giang Bắc Nhiên thật sự đau đầu.
Hắn vốn quen với chuyện độc lai độc vãng, lúc này đột nhiên phải dẫn theo một cái đuôi, còn là cái đuôi không có chút tu vi gì, này khác nào muốn mạng của hắn đây. "Ai..."
Giang Bắc Nhiên thở dài, quyết định không tự dọa mình nữa, trước hết cứ giúp Hạ Linh Đan an tang người nhà rồi nói sau.
Đợi tới hừng đông, Giang Bắc Nhiên lần nữa đi tới trước thần môn của trọng trấn biên phòng.
Giang Bắc Nhiên đi vào một quán trà, theo tiểu nhị lên lầu hai.
Lựa chọn một: Đi vào phòng chữ Tuấn.
Ban thưởng: Thiên Khiếu Huyễn Bản , Địa cấp trung phẩm.
Lựa chọn hai: Đi vào phòng chữ Nghệ.
Ban thưởng: Bạo Hổ Kỳ Đồ , Địa cấp hạ phẩm.
Lựa chọn ba: Đi vào phòng chữ Mục.
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
‘Quen quen à nha.' Giang Bắc Nhiên trực tiếp chọn số ba, hắn nói với tiểu nhị:
"Dẫn ta tới phòng chữ Mục xem."
"Được rồi ! khách quan, mời tới bên này."
Giang Bắc Nhiên theo tiểu nhị đi một đường tới phòng chữ mục, vừa bước vào phòng thì thanh âm nhắc nhở của hệ thống vang lên.
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm thể chất.
Sau khi ngồi xuống, Giang Bắc Nhiên kêu một bình trà, tiểu nhị nhanh chóng bưng lên:
"Mời ngài từ từ dùng, tiểu nhân xin phép cáo lui trước, nếu có chuyện gì ngài cứ gọi, ta sẽ tới ngay.”
Tiểu nhị cung kính thi lễ với Giang Bắc Nhiên xong thì đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Giang Bắc Nhiên không để ý tới ấm trà, hắn móc một tấm bùa ra, viết lên đó mấy chữ rồi xếp thành hình hạc giấy thả ra ngoài cửa sổ.
Sau khi đóng cửa sổ lại, Giang Bắc Nhiên tự rót cho mình một chén trà.
Ngửi ngửi hương trà, Giang Bắc Nhiên lần nữa bưng chén lên nhấp một ngụm.
Vì liên quan tới thời tiết và vị trí địa lý từng nơi nên hương vị lá trá mỗi nơi đều khác nhau. Nhưng mặc kệ là trà nơi này, Giang Bắc Nhiên đều thích uống.
Thứ hắn uống không phải hương vị, mà là sự tươi mới.
Uống xong chén thứ nhất, Giang Bắc Nhiên lấy một quyển sách ra, nội dung bên trong là những kiến thức hắn học được trong quá trình nghiên cứu phi phủ.
Tuy đã có được kha khá kiến thức nhưng vẫn chưa đủ, vì thế hiện tại phi phủ vẫn chỉ là mộng tưởng của Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên lấy bút lông ra, bắt đầu tô tô vẽ vẽ lên sách.
'Tới nhanh đấy.' Giang Bắc Nhiên gật gật đầu, khép sách lại rồi nói.
"Vào đi."
Tiếng kẹt kẹt vang lên, một bóng người lấy tốc độ cực nhanh chui đi vào, trong nháy mắt đóng cửa lại.
"Sư huynh!"
Lâm Du Nhạn hưng phấn hô.
Có câu một ngày không thấy như cách ba thu, Lâm Du Nhạn nhớ Giang Bắc Nhiên sắp chết rồi. Nếu Giang Bắc Nhiên không đến, chỉ sợ nàng nhịn không nổi nữa quá.
"Mọi chuyện làm tới đâu rồi?"
Giang Bắc Nhiên đi thẳng vào vấn đề.
"Bẩm của sư huynh, đều đã làm tốt, chỉ chờ ngài đến nghiệm thu."
"Làm tốt lắm."
Giang Bắc Nhiên hài lòng gật đầu, hắn đánh giá Lâm Du Nhạn một chút rồi nói:
"Ngọc ta đưa ngươi có thường xuyên đeo không?”
Lâm Du Nhạn nghe xong thì thiếu chút nữa sướng phát ngất.
‘Vừa gặp lại sư huynh đã quan tâm ta có đem theo vật đính ước không. Đây rốt cục là tin yêu cỡ nào a! Sư huynh..... tình yêu của ngươi Du Nhạn nhận không nổi a.’ Lâm Du Nhạn cuồng hỉ, móc Hồng Hộc Ngọc đeo ở cổ ra ngoài.
'Hít . .' Vừa thấy Hồng Hộc Ngọc, Giang Bắc Nhiên đã nhận ra vấn đề, trong màu trắng ẩn ẩn màu đen, hơn nữa Hạo Nhiên Chính Khí cũng không còn thuần khiết như ban đầu.
'Sát khí trong cơ thể Lâm Du Nhạn lợi hại như vậy...’ Thấy Lâm Du Nhạn nhìn đồ vật thiếp thân của mình, trong đầu Lâm Du Nhạn đã nghĩ tới vô số thứ, thân thể cũng kìm lòng không được mà vặn vẹo.
Giang Bắc Nhiên đưa Hồng Hộc Ngọc cho Lâm Du Nhạn là để áp chế sát khí trong người nàng, khiến át sát kia không thể tùy ý ló đầu ra.
Nhưng từ tình huống hiện tại mà xem, Hồng Hộc Ngọc là bị sát khí của Lâm Du Nhạn làm cho lu mờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận