Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 305: Dẫn Đạo

Trong đêm, Diệp Phàm đi tới hí lâu Hoa Vô Ưu trên Tập Nguyên trấn, cảnh tượng trước mắt khác hoàn toàn buổi chiều mà Nghiêm lão bản nói, trong hí lâu đầy người.
Chủ ý của Tống tiên sinh rất hữu dụng a.
Lúc trước, Diệp Phàm còn cảm thấy chủ ý của Tống tiên sinh có khi không hữu dụng đâu.
Trong nhận thức của hắn, mở cửa làm ăn là muốn kiếm tiền, tiền đẻ ra tiền mới là điều mà các thương nhân mong muốn. Về phần tặng không... Diệp Phàm thật sự chưa từng nghe thấy.
Nhưng dựa vào tình huống hiện tại, chỉ cần có khách vào hí lâu, chút đậu phộng mà nói với Nghiêm lão bản cũng chẳng là gì.
Tống tiên sinh quả nhiên lợi hại a...
Diệp Phàm thầm cảm khái, đang chuẩn bị rời đi bỗng cảm thấy chủ ý của Tống tiên sinh tuyệt không chỉ có tác dụng này.
Nhưng vì không mua được vé nên hắn chỉ có thể ngồi bên ngoài hai canh giờ, chờ tới khi hí lâu diễn xong.
Đợi khách nhân rời đi, Diệp Phàm vừa tính vào hỏi Nghiêm lão bản thì thấy một bóng người hấp tấp chạy khỏi rạp hát, thẳng đến Đào Cư khách sạn.
Mà đạo nhân ảnh kia chính là Nghiêm lão bản.
Thế là Diệp Phàm thanh toán tiền rồi đi theo phía sau Nghiêm lão bản.
Nghiêm lão bản bước vào đại đường, rất nhanh đã tìm được Cố Thanh Hoan, hắn đi tới xoay người cúi đầu, cao giọng nói:
"Tiên sinh đúng là tiên đoán như thần a!” Khách tới đây đã nghe mấy lời thế này quá nhiều rồi, vì vậy chỉ nghe ngóng một chút rồi ai lại làm việc đó.
Chỉ có Diệp Phàm là nghiêm túc lắng nghe.
"Tiên sinh, ngài quá lợi hại a, dù là lúc khai trương cũng chưa từng náo nhiệt như vậy. Những người kia nghe nói xem hát sẽ được tặng quà thì ùn ùn kéo tới.” Cố Thanh Hoan gật đầu, mỉm cười nói:
"Hữu dụng thì tốt rồi."
"Nào chỉ là hữu dụng a! Chiêu này của ngày thật quá cao minh, dù đậu phộng là tặng không nhưng trà nhài hôm nay ta bán được mấy trăm bình, còn nhiều hơn từ lúc ta mở tiệm bán tới giờ.” Diệp Phàm nghe xong, trong nháy mắt như bừng tỉnh đại ngộ, đậu phộng ăn nhiều sẽ khát, khát tự nhiên sẽ uống trà, nhưng trà... Dù miễn phí đậu phộng nhưng lợi nhuận của nước trà cao hơn đậu phộng nhiều.
Tống tiên sinh đúng là thần mà... .
Trước đó Diệp Phàm đã tận mắt nhìn thấy, trong nháy mắt Tống tiên sinh đã có cách giúp Nghiêm lão bản, không cần tốn nhiều thời gian suy nghĩ đã nghĩ ra cách tốt.
Thấy Nghiêm lão bản thiên ân vạn tạ, Diệp Phàm yên lặng quay người rời khỏi Đào Cư khách sạn.
Giờ khắc này, hắn càng thêm khát vọng đạt ba vị tuấn kiệt này tán thành, càng thêm khát vọng bản thân có thể trở thành đối phương.
...
Ba ngày thoáng cái đã qua, trong nháy mắt đã đến thời khắc ước định.
Nhìn Diệp Phàm đứng trước mặt mình, Lạc Văn Chu mở miệng nói:
"Nghĩ ra đáp án chưa?"
Diệp Phàm hít sâu một hơi, nhìn thẳng Lạc Văn Chu lắc đầu nói:
"Vẫn chưa."
Lạc Văn Chu có chút sửng sốt, hắn thật sự không ngờ Diệp Phàm sẽ trả lời như thế.
Nhưng không chờ hắn hỏi tiếp, Diệp Phàm đã lên tiếng:
"Ta có thể cảm nhận được ba vị đang dẫn đạo cho ta, muốn cho ta hiểu sức mạnh thật sự là gì. Thế nhưng tư chất của ta thực sự ngu dốt, ba ngày vẫn chưa hiểu, vì thế không biết nên trả lời ngài thế nào.” Việc này... đúng là ngoài ý muốn.
Lạc Văn Chu nhớ tới lời sư phụ từng nói, chỉ cần Diệp Phàm không trả lời mình mạnh lên vì báo thù đều xem như vượt qua kiểm tra, nhưng bây giờ đối phương căn bản không ra đáp án, đến cùng hắn có nên cho đối phương qua không?
Thấy Lạc Văn Chu chậm chạp không nói lời nào, Diệp Phàm đột nhiên bái thật sau:
"Nhưng ta khẩn cầu ba vị có thể cho ta một cơ hội, để ta tiếp tục lắng nghe các vị dạy bảo. Ta tin sớm muộn gì sẽ có một ngày mình sẽ hiểu được rốt cục sức mạnh là gì, cũng hiểu sau khi có được lực lượng ta nên sử dụng nó thế nào.” Lạc Văn Chu nháy mắt hai lần, cảm thấy đây cũng là một câu trả lời không tệ, tin rằng sư phụ sẽ hài lòng.
Thế là hắn gật đầu, mở miệng nói:
"Trả lời không tệ, ngày mai giờ Mùi tới cửa Đông chờ ta."
Nói xong Lạc Văn Chu vỗ vai Diệp Phàm rồi quay người rời đi.
Chờ Lạc Văn Chu đi xa, Diệp Phàm mới cảm giác được tim mình đập càng lúc càng nhanh, khí tức cũng ngày càng gấp rút.
Ta... Ta thành công rồi?
Ba ngày này, Diệp Phàm cơ hồ ăn không ngon, ngủ không yên. Ban đầu hắn thật sự không hiểu ba vị tiên sinh muốn dạy hắn điều gì, cũng không nghĩ ra đáp án nào sẽ được đối phương chấp nhận.
Cho nên cuối cùng hắn quyết định thành thật trả lời, nói cho ba vị tiên sinh biết dù hắn rất đần, nhưng hắn có thể học.
Đây đã là câu trả lời tốt nhất hắn có thể nghĩ ra, dù sao vẫn có chút đầu cơ trục lợi, cho nên hắn rất lo Lâm tiên sinh nghe xong sẽ phê bình mình rồi phất tay áo rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận