Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 424: Tìm Tới Tông Môn Nhà Mình

Ban đầu nàng cảm thấy vì tu vi của mình bị phong ấn nên không cách nào hoàn toàn phát huy được mị thuật, nhưng theo thời gian, tu vi của nàng dần quay lại, nàng lại thử mê hoặc Giang Bắc Nhiên mấy lần, đáng tiếc đều vô dụng.
Về sau, nàng lại cảm thấy vì mình khinh thường loài người không có tu vi nên mới đem tới hiệu quả như thế. Vì thế, nàng điều chỉnh tâm tình, đối đãi với hắn như với đại nhân vật cấp Huyền Tôn.
Nhưng kết quả vẫn như cũ, không có tác dụng với hắn.
Dưới tình huống dốc toàn lực vẫn không có kết quả, Lục Vĩ Hồ chỉ có thể nhận mệnh, cảm giác phiền muộn dần chuyển thành hiếu kỳ, nàng thực sự rất tò mò, vì sao nhân loại này có thể chống lại mị thuật của mình.
Dưới cái nhìn hiếu kỳ của Lục Vĩ Hồ, Giang Bắc Nhiên lắc đầu:
"Trẫm không biết mị thuật ngươi nói là gì, tóm lại trẫm không có cảm giác gì với ngươi hết.”
"A!"
Câu nói này khiến Lục Vĩ Hồ như bị vạn tuyển xuyên tâm, nó cảm thấy sức mạnh của mình không được công nhận.
"Ngươi... Ngươi... Ngươi!"
Lục Vĩ Hồ chỉ vào Giang Bắc Nhiên "ngươi…ngươi" nửa ngày.
"Không có việc gì thì trẫm đi trước."
Giang Bắc Nhiên không để ý Lục Vĩ Hồ, hắn quay người rời đi.
"Chờ chút! Ta cho ngươi biết! Nếu lão đầu kia để ngươi nuôi ta, đợi hắn quay lại, đến lúc đó, hừ hừ! Ta sẽ cắn chết hết người trong cung của ngươi rồi cắn chết ngươi luôn!"
Thấy Giang Bắc Nhiên sững người, Lục Vĩ Hồ đắc ý:
"Hắc hắc! Sợ rồi sao! Sợ thì tranh thủ thời gian thả ta ra, nếu bây giờ ngươi thả ta, ta sẽ nhớ một phần ân tình này, có thể đáp ứng cho ngươi một nguyện vọng."
"Đúng nha..."
Giang Bắc Nhiên quay đầu nhìn Lục Vĩ Hồ:
"Trẫm không nghĩ tới điểm này, ngược lại phải cám ơn ngươi nhắc nhở trẫm."
"Hắc hắc! Biết sai là tốt, tranh thủ thời gian thả ta..."
Lục Vĩ Hồ vừa nói được phân nửa đã bị Giang Bắc Nhiên cắt lời:
"Ừm, đến lúc đó ta sẽ nghĩ cách để vị Huyền Tôn kia chơi chết ngươi."
"Ngao! Ngao! Ngao!"
Lục Vĩ Hồ nghe xong thì tức tới nỗi không nói được tiếng người, chỉ biết ngao ngao ngao gọi bậy một hồi.
Lục Vĩ Hồ ngao ngao nửa ngày, ngay cả thú ngữ cấp hai mà Giang Bắc Nhiên nghe không hiểu cũng lấy ra dùng.
"Ô ô ô! Ta không muốn chết, ta đâu có hại ngươi. Mỗi ngày chỉ ngoan ngoan ngồi trong động ăn chút đồ ăn, sao tự nhiên loài người lại bắt ta, ô ô ô."
Lục Vĩ Hồ phát tiết xong thì ủy khuất vô cùng. Rõ ràng nàng là đứa bé nghe lời mẹ nhất trong đàn, cho tới giờ chưa từng rời khỏi động phủ, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác nàng lại bị bắt.
Lại gặp được loài người không bị mị thuật của nàng khống chế nữa.
"Ô ô ô, sao mệnh của ta khổ vậy."
Thấy thiếu nữ Lục Vĩ Hồ ngồi dưới đất, không ngừng đạp hai chân khóc lớn, Giang Bắc Nhiên từ từ đi tới trước Tứ Phương Tỏa Linh Trận:
"Ngươi nói ngươi vẫn luôn ở trong động phủ, vậy sao ngươi biết nói tiếng người?”
Lục Vĩ Hồ lấy tay lau nước mắt, ủy khuất đáp:
"Là do mẹ ta dạy, vì mẹ nói muốn thắng nhân loại thì phải hiểu nhân loại trước."
Không tệ, thông minh đấy.
Lục Vĩ Hồ lau nước mắt, nói tiếp:
"Thật mà, cho tới bây giờ ta chưa từng hại người, van ngài đừng để tên Huyền Tôn kia giết ta. Van ngài, ta còn muốn trở về gặp mẹ ta, mẹ... Ô ô ô, mẹ!"
Thấy Lục Vĩ Hồ khóc ròng, Giang Bắc Nhiên dù không biết có phải là thật hay diễn, nhưng vẫn quyết định cho nàng một cơ hội:
"Muốn trẫm bỏ qua cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải trả lời mấy vấn đề cho ta."
Lục Vĩ Hồ nghe xong thì thò sáu cái đuôi ra:
"Vâng, vâng, ngài hỏi gì ta đều trả lời."
"Ngươi sống ở Đường quốc, hẳn cũng biết ai là cường giả mạnh nhất nơi đó?”
"Ta không quen biết nhân loại nào cả nên không rõ lắm... .”
"Thật không, trẫm khuyên ngươi nên suy nghĩ kỹ lại rồi hãy trả lời, nếu ngươi không có giá trị lợi dụng, trẫm tự nhiên cũng không có lý do gì cứu ngươi."
"Ta hữu dụng, ta hữu dụng! Ta... Ta trở về rồi có thể giúp ngài điều tra, ngài muốn biết gì ta đều có thể giúp ngài."
"Cái kia... Vì sao trẫm phải tin ngươi?"
"Ta... Ta... Cho tới bây giờ ta chưa từng nói láo! Sao ngươi không tin tưởng ta!"
Thấy hệ thống không xuất hiện, Giang Bắc Nhiên cũng tin một chút.
Giang Bắc Nhiên suy tư một lát thì bảo:
"Chờ ngươi nghĩ ra lý do thuyết phục được trẫm thì trẫm sẽ nghĩ cách cứu ngươi ra."
Sau đó thì rời khỏi hậu hoa viên.
Mãi tới khi Giang Bắc Nhiên hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Lục Vĩ Hồ đang không ngừng biểu đạt lòng trung tâm mới đặt mông ngồi phệt xuống đất, quay lại hình dáng hồ ly của mình.
"Hừ! Nhân loại thật đa nghi! Ta vốn không gạt người, bất quá vẫn phải khiến loài người kia tin tưởng rồi cứu ta ra mới được!”
Trong lúc Lục Vĩ Hồ nghĩ cách khiến Giang Bắc Nhiên tin mình, Giang Bắc Nhiên đang ngồi trên đám mây quay về Quy Tâm tông.
Muốn chỉnh trị thế gia, ra tay với tông môn nó phụ thuộc là dễ nhất, Giang Bắc Nhiên cảm thấy thiên hoa loạn truy còn chẳng bằng một câu của tông chủ.
Về phần tìm tông môn nào tới làm thí nghiệm, đó đương nhiên là tông môn nhà hắn rồi.
Giang Bắc Nhiên có thể xác định, hắn có thể đem lại lợi ích to lớn cho tông môn, lợi ích này sẽ khiến lão nhân gia động lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận