Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 758: Diệu A Diệu

"Vất vả." Cao Lan Văn gật gật đầu.
"Tê..."
'Nàng... Nàng quan tâm ta!' Thi Hoằng Phương chỉ cảm thấy nhịp tim không ngừng gia tốc, khí tức cũng trở nên rối loạn.
"Cao... Cao quán trưởng mới vất vả, vậy ta đi trước."
Thi Hoằng Phương cố nén cảm xúc lại, sau khi cáo từ với Cao Lan Văn thì lập tức đuổi kịp Giang Bắc Nhiên.
Trông thấy Liễu Vi Ninh như cái đuôi nhỏ theo sau lưng Giang Bắc Nhiên, Thi Hoằng Phương không khỏi dùng truyền âm nhập mật nói với Giang Bắc Nhiên:
"Hảo tiểu tử! Ngươi thật sự... Ta cũng không biết nến khen ngươi thế nào. Tóm lại về sau nếu trong tộc ngươi có gì cần hỗ trợ, ta khẳng định sẽ chiếu cố ngươi."
"Vậy trước tiên xin đa tạ tiền bối."
"Bất quá ngươi đúng là biết cách che giấu a, vừa ra tay đã khiến Huyền Nghệ sư cao phẩm nhất ở Linh Lung phương phải lĩnh giáo. Nơi chút đi, tiếp đó sẽ khiến ta mở rộng tầm mắt thế nào đây?"
"Tiền bối, luyện ngọc và trận pháp là bản lĩnh giữ nhà của ta. Bây giờ đã bày ra ngoài rồi, cái gì cần biết ngài cũng biết cả rồi, một Huyền Nghệ sư có thể nghiên cứu hai loại huyền nghệ tới bước này ..."
"Đừng có giả bộ."
Không đợi Giang Bắc Nhiên nói xong, Thi Hoằng Phương đã trực tiếp cắt lời:
"Ta biết dạng đại sư một than mang hai loại kỹ nghệ như ngươi rất ít, hơn nữa lại chẳng có tiếng tâm gì thì ít càng thêm ít. Vì thế ta có lý do nghi ngờ ngươi vẫn cất giấu bản lĩnh nào khác."
"Thật sự không có."
"Thật?"
"Thật sự không có."
"Ta không tin."
Giang Bắc Nhiên cũng chỉ đành nhún vai, dù sao kỹ năng luyện ngọc của hắn cũng đủ kéo dài một hai năm, chuyện về sau thì đợi về sau rồi nói.
"Đại sư, ta muốn thấy ngọc, còn muốn nhìn ngọc do ngươi điêu khắc nữa."
Trong lúc Giang Bắc Nhiên và Thi Hoằng Phương đang dùng truyền âm nhập mật giao lưu thì Liễu Vi Ninh lên tiếng.
Nói thế nào đây, Giang Bắc Nhiên vốn không muốn nhìn đến nàng, nhưng nghĩ tới khối Thánh Lưu Tâm Phách Ngọc trong túi nàng thì khó mà làm lơ được.
Đây chính bảo vật có thể giúp người tu luyện chiến đấu vượt cấp đó! Thuộc về dạng cực phẩm trong cực phẩm ở thế giới của người tu luyện.
Muốn nói không thèm... là không có khả năng a.
Nhưng bây giờ để ý tới nàng thì biểu hiện quá rõ ràng đi, vẫn nên chờ thời cơ thích hợp hơn vậy.
Giang Bắc Nhiên hàn huyên với Thi Hoằng Phương một lúc thì cả hai đã dạo tới nơi khác của Linh Lung phường.
Là sản nghiệp của Thi gia, Linh Lung phường không chỉ bồi dưỡng người mà còn có thuộc tính ‘tài chính’.
Dù sao mặc kệ ở thế giới nào đi nữa, ai cũng phải ‘kiếm cơm’ mà.
Việc giao dịch pháp bảo rất quan trọng với các đại gia tộc và tông môn, bằng không Giang Bắc Nhiên cũng không thể dung việc dạy Luyện Ngọc sư bát phẩm để đổi lấy nhân tình của Huyền Thánh.
Kỳ thực hiện tại lục quốc đã duy trì cân bằng thật lâu, cho nên dù giữa lục quốc vẫn còn chiến tranh nhưng càng nhiều hơn là giao dịch hợp tác.
Dù có mạnh như Huyền Thánh cũng sẽ động tâm vì một kiện pháp bảo thích hợp, đủ để thấy được loại giao dịch này có bao nhiêu phân lượng.
Vốn Thi Hoằng Phương có chức trách là quản lý Linh Lung phường.
Khác với Cao Lan Văn là phường chủ, Thi Hoằng Phương là thành viên dòng chính Thi gia, hắn mới là người cầm quyền chân chính ở nơi này.
Cho nên, ban đầu Thi Hồng Vân mới để Thi Hoằng Phương tới đón Giang Bắc Nhiên, dù sao cũng phải chuyên nghiệp chút chứ.
Sau khi tiếp xúc với Thi Hoằng Phương, Giang Bắc Nhiên phát hiện đối phương không phải mô-típ nhân vật chưởng quầy ba hoa, hắn nắm rõ mọi thứ tại nơi mình quản lý.
Đơn giản mà nói, hắn có thể giao lưu với cả 16 quán trưởng của các huyền nghệ quán, theo một nghĩa nào đó có thể nói là vô cùng bác học.
Đến đêm, hai người ưu tiên đưa Liễu Vi Ninh về Hằng Nhã trai, trả nàng cho Cao Lan Văn xong mới đánh xe rời đi.
"Chào đại ca!"
Hai dị thú ban sáng vừa thấy Giang Bắc Nhiên đi tới vội ngóc đầu lên chào.
Giang Bắc Nhiên thấy thế thì không khỏi sững sờ, hắn không thèm phản ứng, tiếp tục nói cười với Thi Hoằng Phương.
"Đại ca! Sáng sớm là chúng ta không cẩn thận mạo phạm ngài. Ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho chúng ta đi, nếu chúng ta mất cái sừng này thì xem như phế rồi.”
“Đúng vậy a, đại ca! Chỉ cần ngài tha cho chúng ta, về sau chúng ta khẳng định sẽ hảo hảo hầu hạ ngài, chúng ta đã ở Thi gia rất lâu, biết được rất nhiều bí văn, nhất định sẽ hữu dụng cho đại ca ngươi.” 'Xem ra hai con hàng này đã xác định ta có thể nghe hiểu ngôn ngữ của chúng a.' Cái câu gọi là biết sai mà đổi, không gì tốt hơn. Ban đầu Giang Bắc Nhiên cũng chỉ muốn trêu chọc chúng thôi, cũng không tính làm gì chúng.
Vừa mới tới nơi mới, nếu được hai dị thú quen thuộc Thi gia dẫn đường cũng không tệ.
Nghĩ tới đây, Giang Bắc Nhiên vừa cười vừa nói:
"Tiền bối, ta phải biên soạn sách trận pháp cho Cao quán trưởng nên tạm thời không lấy sừng chúng nữa, đợi khi nào rảnh rồi nói.” Thi Hoằng Phương tự nhiên không có gì dị nghị, trong mắt hắn mà nói, biên soạn sách trận pháp mới là chuyện đại sự nhất hiện tại.
Đến lúc đó, Cao Lan Văn nhận sách, cao hứng, có khi may mắn lại nhớ tới tìm hắn cám ơn.
Vậy không phải...
"Hắc hắc... Diệu, diệu a!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận