Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 620: Linh Mạch Mới (5)

"Là Mộc linh khí."
Giang Bắc Nhiên ấn lên trán Lâm Du Nhạn và nói.
Lâm Thi Uẩn nghe xong lập tức kịp phản ứng, vận khởi tâm pháp cảm ứng.
"Quả nhiên là Mộc linh khí, là Mộc linh khí tinh thuần!"
Lâm Thi Uẩn cảm nhận được sức sống tràn trề thì biểu lộ vô cùng hưởng thụ.
Dù biết linh mạch mới thức tỉnh lần này là Ngũ Hành linh mạch nhưng Giang Bắc Nhiên nhận ra đám lão quái vật kia đánh nhau không phải vì cái này.
Vì khi linh mạch mới thức tỉnh, không ai biết được nó đến cùng là linh mạch bình thường hay Ngũ Hành, phải chờ tới mười ngày sau, khi linh mạch triệt để thức tỉnh mới biết được.
Cho nên, mặc kệ đấu giá hay đại hội luận võ đều phải đợi qua 10 ngày này.
Trước đó, Giang Bắc Nhiên vì dùng Niếp Hành Chu Thiên Trận khiến ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, cho nên không phát hiện thuộc tính ngũ hành của linh mạch này.
Sở dĩ bây giờ hắn hấp thu được là vì hắn vừa bố trí xong Thiên Nhãn Trận thứ ba, bất đắc dĩ phải mượn linh mạch gia trì, vì thế mới khiến Mộc linh khí tràn vào huyệt động của hắn.
"Nguy rồi!"
Lâm Thi Uẩn còn đang hưởng thụ nay bỗng mở to hai mắt nhìn.
"Nếu như chỉ là linh mạch bình thường, có lẽ đánh một lúc đám lão quái vật sẽ dưng, nhưng bây giờ phát hiện là Mộc linh mạch, chỉ sợ họ không chết không thôi."
Nói xong Lâm Thi Uẩn run rẩy nhìn về phía Giang Bắc Nhiên:
"Thiếu... Thiếu hiệp, chúng ta có khi nào sẽ bị phát hiện không?”
Giang Bắc Nhiên không để ý Lâm Thi Uẩn hỏi, hắn xoay người lấy năm phù bảo ra.
Bây giờ, nếu đã biết lý do Lâm Du Nhạn đột nhiên "bạo tẩu", hắn có thể giải quyết được dễ hơn.
Sau thời gian một nén nhang, Giang Bắc Nhiên lần nữa phong tỏa khiến Mộc linh khí không thể tràn vào rồi đặt Lâm Du Nhạn nằm xuống một bên.
Ngay sau đó rất nhanh Lâm Du Nhạn đã tỉnh lại, hỏi sư huynh vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
"Yêu thú trong cơ thể ngươi thiếu chút bài trừ phong ấn, ta giúp ngươi chế trụ rồi. Từ giờ trở đi, ngươi chỉ có thể ở trong phạm vi vòng tròn ta vừa vẽ.”
Cúi đầu nhìn xuống, rất nhanh Lâm Du Nhạn đã thấy được đường vẽ của sư huynh.
"Biết rồi sư huynh."
Lâm Du Nhạn ngoan ngoãn hành lễ.
Xử lý Lâm Du Nhạn xong, Giang Bắc Nhiên bắt đầu suy nghĩ vấn đề trước mắt.
Đầu tiên là vấn đề an toàn, bây giờ đám lão quái vật Huyền Thánh đã biết tân linh mạch là Ngũ Hành linh mạch. Đoán chừng đánh nhau càng thêm cực liệt, tuy hắn trốn rất sâu dưới lòng đất, lại được tam trọng đại trận che chở nhưng hắn không rõ về Huyền Thánh, thật sự không đoán được khi đánh nhau họ sẽ bộc phát tiềm lực phá hoại thế nào.
Bất quá hiện tại hắn quan tâm vấn đề này cũng vô dụng, tam trọng trận pháp trước mắt là trận pháp mạnh nhất hắn có thể bố trí. Nếu vậy mà vẫn không ngăn được những lão quái vật kia, đoán chừng chẳng còn gì ngăn cản được.
Cho nên chuyện hiện tại hắn cần suy nghĩ là vấn đề thứ hai, bây giờ hắn ngồi trên Mộc linh mạch. Đây chính là linh mạch mà tất cả cường giả đỉnh cấp trong 6 nước đều muốn. Nếu lãng phí như thế thì đúng là phí của trời.
Về phần lợi dụng Mộc linh khí này thế nào, tất nhiên là hấp thụ nhiều một chút, giúp thể chất của mình chuyển hóa thành Mộc linh khí.
Thứ hai là nghĩ cách dự trữ Mộc linh khí, đây là cơ hội ngàn năm có một. Đợi sau này nó bị quốc gia nào đó thôn tình rồi xây một tông môn cường đại, hắn biết đi đâu tìm Mộc linh khí tinh thuần như thế này.
Cơ mà làm thế nào để chứa đựng Mộc linh khí thì Giang Bắc Nhiên vẫn chưa nghĩ ra, mà cách tốt nhất là dùng linh thạch chứa đựng.
Nhưng phần lớn linh thạch Giang Bắc Nhiên có đều là hạ phẩm và trung phẩm. Loại linh thạch có thể chưa đựng được Mộc linh khí tất nhiên phải có cùng phẩm chất.
Suy nghĩ một lát, Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Lâm Thi Uẩn nói:
"Ngươi có mang theo linh thạch không? Phẩm chất càng cao càng tốt."
Lâm Thi Uẩn nghe xong đầu tiên là sững sờ, nhưng rất nhanh đã kịp nhận ra Giang Bắc Nhiên muốn làm gì.
"Ngươi biết Dẫn Quán chi pháp!?"
Lâm Thi Uẩn kinh ngạc nói.
"Ừm."
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu.
"Ngươi thật đúng là... Đa tài đa nghệ a."
Sau khi kinh ngạc, Lâm Thi Uẩn đưa cho Giang Bắc Nhiên một cái túi vải:
"Ta mang theo gì đều để trong đây, ngươi xem thử đi.”
Giang Bắc Nhiên nhận lấy, mở ra xem thì cảm giác như bị lóe mắt.
Vì trong đó toàn là linh thạch, linh thạch Địa cấp.
Phú bà a...
Giang Bắc Nhiên không nghĩ nữa, bắt đầu tính toán sơ lượt, phát hiện có 58 khối linh thạch Địa cấp, hắn tin với ngần này linh thạch đủ để mua cả một tông môn.
"Còn gì nữa không?"
Dù vật tùy thân này đã vượt khỏi phạm vi nhận biết củ Giang Bắc Nhiên nhưng lúc này là thời điểm có càng nhiều càng tốt.
"Ừm..."
Lâm Thi Uẩn nhìn chằm chằm Giang Bắc Nhiên một hồi, thần sắc có chút do dự.
"Sau khi làm xong, chúng ta chia ba bảy.”
Giang Bắc Nhiên trực tiếp nói ra điều kiện.
"Cho ta bảy phần sao? Vậy không tốt lắm, dù linh thạch đều là của ta, nhưng nếu không nhờ ngươi..."
Lâm Thi Uẩn đang nói thì phát hiện Giang Bắc Nhiên nhìn mình như nhìn một kẻ ngu ngốc.
"Này! Không sẽ ngươi tính chỉ cho ta ba phần chứ! ?"
Lâm Thi Uẩn cả kinh nói.
"Không sai."
"Ngươi... Ngươi là đang ăn cướp!"
"Đầu tiên, không có ta, ngươi sẽ không có cơ hội tới đây. Thứ hai, ngươi có thể dựa vào cơ hội lần này chuyển đổi thể chất thành Mộc linh khí. Thứ ba, ba thành linh thạch chưa Mộc linh khí so với những thứ ngươi vốn có này vẫn là kiếm lớn rồi."
Nghe Giang Bắc Nhiên nói rất có sức thuyết phục, Lâm Thi Uẩn do dự một chút rồi nói:
"Được rồi, bất kể nói thế nào thì ngươi đã cứu ta hai lần, lần này coi như ta báo đáp ngươi đi."
"Ồ? Nếu vậy thì đổi thành chín một nhỉ.”
"Này!"
Lâm Thi Uẩn nhịn không được hô.
"Làm sao? Giá để ta ra sức rất cao đó."
"Ta... Ta..."
Lâm Thi Uẩn cảm thấy mình không có vốn liếng gì để bàn điều kiện với Giang Bắc Nhiên bèn thở dài:
"Được rồi, không tính là báo đáp, chia ba bảy đi."
"Thành giao, cho nên ngươi còn nhiều linh thạch hơn à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận