Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 457: Mặc Hạ Có Năng Lực

Nửa đêm trên đường tới Lam Tâm đường, Giang Bắc Nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, không khỏi thầm cảm khái.
Quả nhiên người ai cũng tiện.
Lúc vừa tới thế giới này, Giang Bắc Nhiên vô cùng thích bầu trời đầy sao ở đây, vì hắn chưa từng được thấy qua ở hiện đại.
Nhưng ở đây lâu dần, Giang Bắc Nhiên phát hiện hắn dần nhớ đô thị nơi hiện đại khói lửa ngày đêm, cảnh đêm không sao nhưng tràn ngập ánh đèn led.
Giang Bắc Nhiên một đường cảm khái đi tới Lam Tâm hiên, bây giờ đã là giờ Tý, trong Kỳ Hiên vẫn có người thắp nến.
Dù ở Lam Tâm đường thì đánh cờ cũng chỉ là phụ, đại đa số đệ tử sẽ chọn đi ngủ sớm để luyện công vào sáng mai.
Trong góc, tay trái Mặc Hạ cầm một cuốn kỳ phổ cổ xưa, tay phải thỉnh thoảng hạ cờ.
"Đát."
Âm thanh thanh thúy vang lên, cảm nhận được sư huynh đã đến, Mặc Hạ bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh hỉ nói:
"Sư huynh!"
"Đi với ta."
"Vâng!"
Mặc Hạ nói xong lập tức tắt nến, ôm bàn cờ đi theo Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên dẫn Mặc Hạ về phòng nhỏ của mình, hắn đốt hai ngọn nến lên rồi nói:
"Ngồi đi, muốn uống gì không."
"Sư huynh, hay để ta pha trà cho."
Mặc Hạ buông bàn cờ xuống.
"Người đến là khách, nào có đạo lý để khách nhân tự pha trà chứ, uống được Thúy Loa trà không?"
"Ta rất thích, thật sự cảm tạ sư huynh."
Giang Bắc Nhiên pha được một bầu trà nóng rồi ngồi xuống bàn, lấy bàn cờ Giới Anh làm từ lung ngọc, đây là phần thưởng khôi chủ cờ vây của Anh Kiệt Hội, chỉ tiếc sau đó hắn mãi bận rộn, đến bây giờ mới dùng tới. "Dùng bàn cờ này đi."
Mặc Hạ nghe xong thì lập tức cất bàn cờ của mình, gật đầu nói tốt.
Không cần Giang Bắc Nhiên nói, Mặc Hạ rất tự giác chấp trắng đi đầu.
"Đát, đát, đát..."
Theo âm thanh đặt cờ vang lên, cục diện trên bàn cục diện cũng bắt đầu thay đổi, cháy bỏng hơn.
"Hô..."
Giang Bắc Nhiên thổi nhiệt khí trên chén trà, hắn hơi kinh ngạc nhìn Mặc Hạ đang nghiêm túc suy nghĩ.
Đúng là tiến bộ thần tốc a.
So khi còn ở Yểm Nguyệt tông, kỳ nghệ của Mặc Hạ đã tiến bộ không chỉ một hai điểm.
"Đát."
Giang Bắc Nhiên đánh một con cờ và vị trí cấm:
"Thắng nỗi Trình lễ đường không?"
Mạc Hạ bị chiêu này của sư huynh trấn trụ, hồi lâu mới đáp:
"Thắng... Thắng nổi."
Giang Bắc Nhiên mỉm cười:
"Ha ha, thắng nổi sao."
"Ta có phải... Không nên thắng không?"
Mặc Hạ ngẩng đầu hỏi.
"Không có gì nên hay không nên cả, tùy tâm ý của ngươi là tốt rồi, đánh tiếp đi."
"Vâng."
Mặc Hạ lần nữa cúi đầu, suy nghĩ hồi lâu rồi một viên cờ trắng lên, đặt vào vị trí giản.
A?
Giang Bắc Nhiên kinh ngạc nhíu mày: Bẫy rập có sức hấp dẫn như vậy cũng không nhảy vào.
Giang Bắc Nhiên nhẹ gật đầu, cầm một viên cờ đen lên.
Cộc một tiếng, con cờ này phảng phất như đánh vào tâm Mặc Hạ, vừa rồi hắn trốn được bẫy rập chỉ là may mắn, nay phát hiện mình vì thế mà đã làm rối loạn cục diện trước đó.
Không... Không chỉ là ta, bố cục của sư huynh cũng rối loạn, ta còn cơ hội!
Mặc Hạ nghĩ xong thì đánh cờ tới vị trí giữa 13 và 17, bò!
"Thú vị... thật thú vị."
Nhìn Mặc Hạ không chỉ không cẩn thận phòng thủ, ngược lại còn muốn thừa cơ phản công, Giang Bắc Nhiên đột nhiên cảm thấy rất vui.
Dù Giang Bắc Nhiên không phải kỳ si, nhưng cờ vây từng mang đến rất nhiều khoái hoạt cho hắn, vắt óc phá cục chẳng khác nào tảng băng trong mùa hè, cực kỳ vui sướng.
Nhưng theo tài đánh cờ ngày càng cao, vô địch thật tịch mịch khiến Giang Bắc Nhiên dần mất đi hứng thú với cờ vây. Dù sao cao thủ phải có đối thủ mới thú vậy, bằng không cấp 100 đụng cấp 1 thì chán muốn chết.
Mà vừa rồi trong nháy mắt Mặc Hạ hạ cờ, niềm vui tưởng chừng đã mất từ lâu của Giang Bắc Nhiên nay lại ùa về.
Đánh cờ không theo lẽ thường à... Ta thích.
Cuối cùng, bàn cờ này một mực đánh đến giờ Sửu ba khắc, lấy kết quả Mặc Hạ thua mà chấm dứt.
Trong lúc Mặc Hạ thu bàn cờ, Giang Bắc Nhiên nhấp một ngụm trà rồi nói:
"Về sau cách mỗi ba ngày, giờ Tý ngươi đến đây đánh cờ với ta. Đương nhiên, nếu ta không có ở đây, ngươi cũng không cần chờ."
Mặc Hạ đang thuận tay nay dừng lại, mừng như điên ngẩng đầu nói:
"Đa tạ sư huynh! Đa tạ sư huynh! Ta nhất định sẽ đến đúng giờ!"
Thấy Mặc Hạ hưng phấn đến mức huơ tay lung tung, Giang Bắc Nhiên đổi đề tài:
"Đúng rồi, mỗi ngày ngươi đánh cờ, thế có dụng tâm học công pháp không?"
"Có."
Mặc Hạ gật gật đầu:
"Lý chấp pháp nói, nếu tu vi tăng lên không đủ sẽ bị đuổi ra đường, cho nên ta mỗi ngày ta tu luyện xong mới bắt đầu đánh cờ."
"Vậy ngươi nên tu luyện nhiều chút a.” Giang Bắc Nhiên nhìn ra tu vi hiện tại của Mặc Hạ đã là Huyền Giả nhất giai, mà Lam Tâm đường có quy củ, nhập môn trong vòng hai năm, chỉ cần không phải một mực dừng ở Luyện Khí sẽ không bị trục xuất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận