Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 879: Uống Rượu Tâm Tình (2)

"Đúng thế, nói đến mới nhớ, trong phương diện quỷ hồn, người kia có thể nói là toàn tài, dù là pháp khí, kinh văn, bắt quỷ mọi thứ đều tinh thông."
"Ồ?"
Hứng thú của Giang Bắc Nhiên ngày càng đậm:
"Không biết, ca ca có thể dẫn tiểu đệ gặp họ không. Trong phương diện quỷ tu này, tiểu đệ vẫn mãi không tìm được người đồng đạo, luôn rất khổ não."
"Cũng được... Cơ mà người kia có tính cách chút quái gở, không thích gặp người sống, vi huynh sẽ giúp ngươi nói chuyện với người nọ trước rồi nghĩ cách dẫn ngươi tới gặp hắn, được không?"
"Vậy xin đa tạ ca ca."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì cầm vò rượu lên, đổ đầy bát cho Lục Dương Vũ.
"Ngươi khách khí với ta như vậy làm gì, ta còn sợ ngươi không tới tìm ta đây này. Đã thế, ngày mai ta sẽ đi tìm nàng, nhanh chóng thúc đẩy chuyện này cho ngươi. A đúng rồi, còn một chuyện ta cần nói với ngươi nữa. Quyển cổ tịch lần trước đã có manh mối, nhưng vài ngày trước ta nhận được thư của hắn, hắn bảo đã gặp chuyện phiền toái.”
Giang Bắc Nhiên không đáp, tiếp tục lắng nghe.
Lục Dương Vũ lại uống thêm một ngụm rượu, sau đó lau lau miệng rồi nói tiếp:
"Già Thận vốn muốn hợp tác với người nắm giữ phần còn lại, nhưng đối phương không có thành ý, mà bối cảnh đám người đó cũng không nhỏ, tu vi không thấp, chỉ sợ chuyện này không dễ hoàn thành.”
Lục Dương Vũ nói tới đây thì dừng một chút, thấy Giang Bắc Nhiên không nói gì thì sau một lúc trầm tư đã đổi đề tài:
"Bắc Nhiên a, ta nghe nói đội ngũ Kim Đỉnh đảo của ngươi đã giành giải khôi thủ, đến nay ta vẫn chưa chúc mừng ngươi. Đến, ta kính ngươi một bát.”
Nghe Lục Dương Vũ cứng rắn chuyển chủ đề như vậy, Giang Bắc Nhiên cũng không phá hư, chỉ là cười nói "Tạ ơn” rồi cầm chén cụng với Lục Dương Vũ.
Lục Dương Vũ uống cạn rượu trong chén, sau đó mới nói:
"Ca ca ta luôn biết lão đệ ngươi không phải vật trong ao, chỉ trong thời gian ngắn đã lăn lộn trong Thi gia tốt như vậy ta mới gặp mỗi ngươi. Không bằng..... ngươi giúp Già Thận chuyện này đi... . Đương nhiên, thù lao chắc chắn sẽ có.”
"Ca ca đã mở miệng, tiểu đệ tất nhiên sẽ giúp.”
"Tốt lắm! Vi huynh thay mặt Già Thận cám ơn ngươi trước."
Trong lúc Lục Dương Vũ rót rượu cho mình, Giang Bắc Nhiên mới hỏi:
"Vậy xin ca ca nói ta nghe một chút, chuyện này cụ thể là thế nào, từ đó ta mới có thể phân tích một hai."
"Để Già Thận chính miệng kể với ngươi. Lão tiểu tử này nói chuyện che che lấp lấp, đến bây giờ ta vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với quyển cổ tịch kia.”
"Cũng được."
Giang Bắc Nhiên nhẹ gật đầu.
Qua ba tuần rượu, hai người đã uống hết một vò Cẩm Ba Xuân, Giang Bắc Nhiên lại lấy ra một vò khác.
Hắn rót cho Lục Dương Vũ một bát đầu rồi mới rót cho mình, vừa rót vừa mở miệng nói:
"Hai ngày nữa ta sẽ ra ngoài, ngươi kêu Thận Thiên Hoa mau tới đi, bằng không ta sẽ không có ở đây đâu.”
Lục Dương Vũ bưng bát lên, có chút sửng sốt, nhỏ giọng hỏi:
"Ngươi đi được rồi?"
Dù Lục Dương Vũ không rõ Giang Bắc Nhiên làm thế nào vào được Thi gia nhưng ít nhiều gì hắn cũng nghe qua một tí. Hơn nữa hắn tiếp xúc với Giang Bắc Nhiên lâu như vậy, cũng hiểu rõ tính cách đối phương. Nếu đi được, Giang Bắc Nhiên nhất định không ở Thi gia lâu vậy.
"Ca ca nói gì vậy, ta không đi được hồi nào?"
Lục Dương Vũ nghe xong thì cười nói:
"Đúng đúng đúng, là ca ca ta nói sai, ta tự phạt một bát."
Uống rượu xong, Lục Dương Vũ gật đầu:
"Được rồi, để ta báo Già Thận mau về, tuyệt đối không làm trễ nải hành trình của lão đệ ngươi."
"Ngoài ra còn một chuyện nữa, ca ca có thể Tư Đồ Chí không?"
"Đương nhiên biết, Hồng Pháp thượng nhân - Tư Đồ Chí, trong giới Trận Pháp sư có ai mà không biết hắn? Sao thế, lão đệ quan tâm tới hắn?”
"A, không phải, hai ngày trước ta và Tư Đồ Chí tiền bối từng trò chuyện một chút về trận pháp. Hiện tại cũng xem như bạn vong niên, nếu hắn tới lúc tiểu đệ không ở Thi gia, vẫn xin ca ca thay ta tiếp đãi một hai."
"Phốc..."
Lục Dương Vũ phun ngụm rượu trong miệng ra, sững sờ nhìn Giang Bắc Nhiên rồi nói:
"Ngươi từng gặp qua thượng nhân rồi? Còn... Còn thành bạn vong niên?"
"Ừm, Thi tộc thánh giới thiệu cho ta, dường như ca ca vô cùng..."
"Đừng đừng đừng!"
Lục Dương Vũ khoát tay:
"Ngươi là ca ta mới đúng, ngươi biết Hồng Pháp thượng nhân có địa vị là gì không? Hắn làm bạn vong niên với ngươi, ta nào có thể mặt dày dám nhận là ca ca của ngươi chứ, nói ra không khéo khiến người ta cười chết."
"Ca ca nói quá lời, bất quá..."
"Không nói nặng, không nói nặng."
Lục Dương Vũ không ngừng khoát tay:
"Ta nói ra ngươi cũng không sợ ngươi cười, sư phụ ta gặp Hoằng Pháp thượng nhân còn phải thêm kính ngữ vào. Nếu để lão nhân gia biết ta kêu ngươi là lão đệ, chỉ sợ sẽ dùng cành mận gai quất ta mất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận