Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 281: Cái Gì Cũng Biết

Hả? Nói cái gì?
Ngô Thanh Sách nhất thời sửng sốt, không biết Tông chủ đang nói gì.
Nhưng đương nhiên hắn sẽ không hỏi, vì đây là sư huynh dạy hắn, gặp chuyện gì không hiểu đừng hỏi, trước cứ giả bộ biết cái đã.
"Bất quá gần nhất ta phải đi xa nhà một chuyến, khi nào trở về ta sẽ hảo hảo dạy ngươi."
Sư huynh đoán như thần a!
Nghe tông chủ nói đúng như những gì sư huynh dự liệu, Ngô Thanh Sách lập tức dựa theo sư huynh dạy mà hỏi:
"Tông chủ muốn xa nhà? Không biết đệ tử có thể giúp được gì không?"
Lục Dận Long nghe xong thì cười to:
"Khó có người có tâm ý như ngươi, không uổng công bản tọa coi trọng ngươi a, bất quá việc này..."
Lục Dận Long nói rồi dừng lại một chút:
"Thôi, ngươi cũng không thể giúp được gì, bất quá ta có chút chuyện không lớn không nhỏ mà ngươi có thể giúp được.” "Nguyện vì tông chủ xông pha khói lửa!"
Ngô Thanh Sách trả lời rành mạch.
"Ha ha ha, cũng không nghiêm trọng quá, chỉ là chút việc nhà thôi."
Lục Dận Long nói xong thì kể lại đơn giản về chuyện hôn sự của cháu gái mình.
Sư huynh thật sự thần thông a!
Tới đây, Ngô Thanh Sách càng thêm sùng bái Giang Bắc Nhiên.
Tính toán đúng hết! Không hổ là sư huynh hoàn mỹ của ta!' Sau khi thầm ca ngợi sư huynh, Ngô Thanh Sách lại mở miệng nói:
"Chuyện nhỏ như thế không bằng để đệ tử thay mặt tông chủ đến Diệp gia một chuyến, giải quyết ổn thỏa chuyện này.” Lục Dận Long cũng không tính tự mình tới Diệp gia. Trong mắt hắn, chút chuyện nhỏ này không đáng để mình ra mặt, vì thế đang muốn tìm người thích hợp để đi thay.
Bấy giờ Ngô Thanh Sách tự đề cử, Lục Dận Long bỗng cảm thấy đệ tử này của mình đúng là ngày càng hiểu chuyện a.
"Cũng được, như vậy đi, ngươi chỉ là đệ tử của Quy Tâm tông, đi tới Diệp gia như thế cũng hơi kỳ, nhưng nếu là đệ tử thân truyền của ta... Diệp gia kia hẳn sẽ không thấy như vậy."
Nếu đổi lại trước kia, Ngô Thanh Sách khẳng định sẽ nói:
"Đã có đệ tử thân truyền của tông chủ xuất mã, đệ tử xin phép cáo lui."
Nhưng bây giờ, sau khi được sư huynh giáo dục một thời gian dài, hắn đã hiểu ý tứ của Tông chủ.
Thế là Ngô Thanh Sách trực tiếp quỳ trước mặt Lục Dận Long:
"Đệ tử bái kiến sư phụ."
"Tốt, tốt, tốt!"
Lục Dận Long liên tục nói, hắn cao hứng vuốt râu:
"Chuyện lần này xem như khảo nghiệm đầu tiên cho ngươi, nếu có thể thuận lợi hoàn thành, trở về ta sẽ chính thức thu ngươi làm đệ tử thân truyền."
Nói xong, Lục Dận Long bàn giao lại chi tiết chuyện của Diệp gia cho Ngô Thanh Sách.
Nói chuyện xong, Ngô Thanh Sách chắp tay nói:
"Xin sư phụ yên tâm, đệ tử sẽ giải quyết ổn thỏa."
Nói xong thì cáo từ rồi thối lui khỏi phủ tông chủ.
Ngô Thanh Sách lần nữa trở lại sau núi, kể hết chuyện vừa rồi cho sư huynh nghe.
Giang Bắc Nhiên nghe Lục Dận Long trực tiếp nhận Ngô Thanh Sách làm đệ tử thân truyền thì vô cùng kinh ngạc, dù sao trong ấn tượng của hắn, đã rất lâu Tông chủ không nhận đệ tử thân truyền.
Bất quá hắn rất thích chuyện ngoài ý muốn này, Ngô Thanh Sách càng mạnh, hắn làm việc càng tiện tay.
Thấy sư huynh không có chút cảm xúc nào, Ngô Thanh Sách chắp tay:
"Sư huynh quá lợi hại! Tất cả đều phát triển như ngài dự liệu.” Kỳ thật Giang Bắc Nhiên cũng chỉ ôm tâm lý thử nghiệm thôi. Hắn đã ở Tập Nguyên trấn quan sát một thời gian, phát hiện Tông chủ mãi vẫn không tới Diệp gia nhận lỗi, cũng không ai trong Quy Tâm tông đại diện đối phương tới. Vì thế hắn biết Lục Dận Long không để chuyện này trong lòng.
Cho nên mới kêu Ngô Thanh Sách tới thăm dò hai câu, nếu hết thảy thuận lợi, hắn có thể tiến hành kế hoạch thứ hai của mình. Ngược lại, Giang Bắc Nhiên sẽ dùng kế hoạch thứ ba.
Bất quá lần này mọi chuyện rất thuận lợi, bước đầu tiên của kế hoạch đã hoàn thành.
Giang Bắc Nhiên mỉm cười, thổi một đám mây ra:
"Lên đi, chúng ta về Tập Nguyên trấn."
Thấy sư huynh không có biểu lộ gì, Ngô Thanh Sách lần nữa thầm ca ngợi đối phương không dứt.
Không vui không buồn, không hổ là sư huynh hoàn mỹ của ta!
… "Lâm công tử!"
Ngoài một đình nghỉ mát, Tần Thúy Dung từ xa đi tới phất tay chào Lạc Văn Chu.
Lạc Văn Chu nghe được thì mỉm cười, cất kỹ Uẩn Hoa Đan Kinh mà sư huynh cho hắn rồi đứng lên mở rộng vòng tay ôm Tần Thúy Dung.
Tần Thúy Dung như chim non nép vào lòng Lạc Văn Chu, ôm thật chặt eo hắn:
"Lâm công tử, Dung Dung rất nhớ ngươi."
Nhưng Tần Thúy Dung chờ nửa ngày cũng không nhận được câu trả lời từ Lạc Văn Chu, nàng có chút thất lạc ngẩng đầu nhìn nam tử, phát hiện đối phương vẫn đang mỉm cười nhìn mình.
"Lâm công tử, ngươi đang cười gì vậy?"
Lạc Văn Chu sờ tóc Tần Thúy Dung rồi đáp:
"Xem ra ngươi mãi cũng sẽ không hiểu, người khi gặp ngươi cười mãi không dứt sẽ thích ngươi đến chừng nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận