Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 362: Không Thượng Triều

Giờ khắc này, Giang Bắc Nhiên xác định, Đặng Bác tuyệt đối có sở thích buồn nôn kia.
Trong lúc Giang Bắc Nhiên thầm khinh thường Đặng Bác, Tình Nhi cũng như mở cờ trong bụng.
Từ hôm qua, khi vị tân hoàng này vào cung, nàng vẫn luôn đi theo.
Chẳng lẽ hoàng thượng muốn sủng hạnh ta? Ta sắp được thăng thành tần phi rồi? Không đúng, ta là nữ nhân đầu tiên từ khi hoàng thượng vào cung, hẳn.....
Mặc dù Tình Nhi tự não bổ các loại, thế nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng, giúp Giang Bắc Nhiên tháo áo ngủ xuống.
A ! dáng người hoàng thượng thật tốt, thật muốn nhào vào lồng ngực dày dặn này.
Mặt khác, hai cung nữ còn lại thấy bộ dáng phát xuân của Tình Nhi thì vừa đố kỵ vừa ghen ghét, trong lòng tự nói, họ đẹp hơn Tình Nhi gấp trăm lần sao không được hoàng thượng để mắt tới chứ?
Thế sau đó, trong quá trình giúp Giang Bắc Nhiên đổi đế bào, hai cung nữ còn lại cũng tỏ rõ mị thái, chỉ hận không thể lộ ra hết đáng người lung linh của mình. Đáng tiếc Giang Bắc Nhiên không còn hứng thú nói chuyện trên trời dưới đất nữa. Chỉ lo nghĩ khi vào triều sẽ nói gì.
Hai cung nữ dù cảm thấy mất mát nhưng biểu tình vẫn như cũ, lặng lẽ lùi sang hai bên.
Dưới sự dẫn dắt của hoạn quan, Giang Bắc Nhiên đi nơi dùng bữa. Hắn ngồi vào bàn, một lát sau, điểm tâm đã được bưng lên.
"Màn thầu Bát Bảo !"
"Hải Thanh Quyển Tử !"
"Bánh nướng váng sữa !"
Khi mỗi món được bưng lên, hoạn quan đều sẽ đọc tên. Rất nhanh, cái bàn dài 3 mét đã bày được một nửa.
Chỉ mỗi hủ tiếu đã tới 40 loại.
Hoàng đế thật biết hưởng thụ a.
Trong đó có mấy món Giang Bắc Nhiên chưa từng thấy quá, cũng xem như có thêm kiến thức.
"Ngọc Ti Đỗ Phế ! ".
"Thịt dê nướng ! ".
"Bánh ngọt mã não ! ".
"Tầm Hoàng Trả ! ".
...
Bánh bột vừa lên xong, thịt cũng theo tới, nhanh chóng bày đầy bàn.
Giang Bắc Nhiên cầm một cái bánh ngọt, mở miệng nói:
"Thông tri với Ngự Thiện phòng, về sau đồ ăn sáng không cần phức tạp như vậy, trẫm ăn không hết."
Hoạn quan nghe xong lập tức trả lời:
"Hoàng thượng, mỗi món người ăn một đũa là được.” Giang Bắc Nhiên cau mày, trả lời:
"Ngươi đang dạy trẫm cách ăn?"
Hoạn quan nghe xong bị hù tới vội quỳ xuống, liên tục dập đầu:
"Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng, nô tài không có ý này."
"Vậy ngươi có ý gì?"
Hoạn quan nghe xong liền biết đã chọc giận hoàng thượng nên không dám nói nhiều, bèn giải thích:
"Bệ hạ, điểm tâm là quy định của tổ tông, một món, không nhiều, cũng không được thiếu, trong này có rất nhiều ngụ ý, nói..."
"Lặp lại lần nữa, quy củ là ai định?"
Hoạn quan cúi đầu đáp:
"Tổ tiên định..."
"Tổ tiên của ai?"
"Cái này..."
Hoạn quan không biết nên trả lời thế nào.
"Nhớ kỹ, về sau lời của trẫm chính là quy củ, đứng lên đi."
"Vâng."
Làm một hoàng đế có thực quyền, Giang Bắc Nhiên bị quy củ hoàng thất trói buộc sao hắn chịu được.
Dùng điểm tâm xong, Giang Bắc Nhiên vừa mới chuẩn bị đi vào triều nhưng khi tới Huyền Thính điện, hắn lại thay đổi.
Giang Bắc Nhiên quay đầu nhìn hoạn quan bên người, mở miệng nói:
"Hôm nay trẫm không tảo triều, ngươi đi thông báo với những đại thần kia, kêu họ trở về đi."
Hoạn quan nghe xong đầu tiên là sững sờ, tiếp đó lập tức trả lời:
"Vâng."
Nhưng trong lòng thầm cảm thấy kỳ quái, rõ ràng hôm qua hoàng thượng rất cần cù, sao hôm nay đột nhiên không tảo triều chứ?
Bất quá hắn cũng không dám đoán quá nhiều về tâm tư đế vương, vội chạy tới Huyền Thính điện.
Lúc này, chúng đại thần đợi sẵn ngoài điện. Mỗi người đều có tấu chương, đợi tới lượt bẩm báo.
Trong lúc đám đại thần châu đầu nghị luận, âm thanh lanh lảnh đột nhiên vang lên.
"Hôm nay bệ hạ không tảo triều, các vị đại thần đều quay về đi."
Tất cả đại thần nghe xong thì cùng sững sờ, trên mặt nhao nhao lộ ra vẻ thất vọng cùng biểu lộ quả nhiên là thế. Cơ mà dù bực cũng chẳng dám nói ở đây, lập tức đáp lời rồi nhao nhao rời đi.
Vừa đến ngoài hoàng cung, chúng đại thần liền bắt đầu thở dài thở ngắn.
"Ai, cuối cùng vẫn không để ý tới triều chính, là một Khoái Hoạt Vương a."
"Hôm qua ta đã nói rồi, hoàng thượng chính là võ phu, cái gì cũng không hiểu. Các ngươi còn hao tâm tổn trí chuẩn bị nhiều đồ như vậy, cần gì chứ."
"Đúng vậy a, hoàng thượng tiêu dao cũng rất tốt, chúng ta cũng học theo là được."
"Ô hô! Bản tấu lão thần này chuẩn bị... . Uổng phí, uổng phí a!"
Trong lúc chúng đại thần đều đắm chìm trong bi thương, một thanh âm như sấm mùa xuân rền vang nổ bên tai họ.
“Ha, mắng hay lắm.” Mà người vừa nói chính là Giang Bắc Nhiên tuyên bố không thượng triều vừa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận