Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 614: Ăn Hàng (1)

Ngày thường Lâm Thi Uẩn vào nam ra bắc, trong túi lại không thiếu tiền, cho nên từng ăn đủ các loại sơn trân hải vị, đặc sắc nơi nào đi qua nàng đều nếm thử, tự nhận bản thân là mỹ thực gia.
Nhưng mùi thơm từ đồ ăn Giang Bắc Nhiên làm lại khơi gợi cơn thèm ăn của nàng, chỉ ngửi mùi thôi là biết ăn nhất định rất ngon rồi.
"Ùng ục ục..."
Lâm Thi Uẩn vội đỏ mặt ôm bụng, thầm mắng dạ dày của mình quá bất trung, bình thường nàng đối với nó tốt như thế, thời khắc mấu chốt lại khiến nàng mất mặt.
Lâm Du Nhạn ở bên cạnh cười nói:
"Đồ ăn sư huynh làm thật sự là mỹ thực thiên hạ đệ nhất, cô cô thèm ăn không mất mặt đâu."
"Ăn ngon lắm à?"
Lâm Thi Uẩn nhỏ giọng hỏi.
"Đương nhiên rồi."
Lâm Du Nhạn tràn đầy tự tin nói.
Sau đó Lâm Thi Uẩn quay đầu nhìn Giang Bắc Nhiên đang cắt thịt ba chỉ cách đó không xa. Vì cái gọi là bệnh lâu thành y, ăn lâu thành đầu bếp, Lâm Thi Uẩn từng nếm qua vô số món ăn nên cũng có nhận thức khá cao về đồ ăn. Ăn phải đồ ăn ngon sẽ tới nhìn đầu bếp chế biến hoặc mời đối phương về phủ nấu cho mình ăn.
Lúc này Giang Bắc Nhiên đang nêm nếm đồ ăn, cũng không biết hắn bỏ nhiên liệu gì vào nồi canh nữa.
Thế nhưng dầu vừa đổi vào nồi, lửa lập tức bốc lên, kết hợp với đồ ăn đã các loại nay tỏa ra mùi thơm nồng đậm, không ngừng bay vào mũi Lâm Thi Uẩn.
Ôi! Thơm quá!'.
Lâm Thi Uẩn có thể xác định được đây là công dụng của dầu cả hạt, chỉ là nàng chưa từng thấy loại dầu nào có mùi thơm thế này.
Lần nữa lúc mở mắt ra, Lâm Thi Uẩn đã phát hiện Giang Bắc Nhiên để lửa nhỏ hơn, hắn cầm nồi lay động, không ngừng đảo dầu.
Đó là gì vậy?
Lâm Thi Uẩn thấy Giang Bắc Nhiên bỏ chút tương vào nồi, loại tương đó nàng chưa thấy bao giờ, trông không giống tương ớt cũng chẳng phải tương vừng.
Tương liệu vừa vào nồi, mùi thơm nồng đậm bay ra, chỉ ngửi thôi Lâm Thi Uẩn cũng biết món đó vô cùng ngon!
"Ừng ực..."
Lâm Thi Uẩn nhịn không được nuốt nước miếng, đứng người xít tới gần.
Dù hiện tại nàng vẫn còn hơi sợ Giang Bắc Nhiên, nhưng nhìn mỹ thực trước mắt, nàng không lo được nhiều như thế.
Lâm Thi Uẩn làm bộ lơ đãng đi tới bên cạnh Giang Bắc Nhiên, thấy đối phương không đuổi mình đi thì lấy hết dũng khí hỏi:
"Thiếu hiệp, vừa rồi ngươi bỏ tương gì vào nồi vậy?”
Giang Bắc Nhiên quay đầu nhìn nàng một cái, thuận miệng đáp:
"Tương ớt đậu rộng."
"Tương ớt đậu rộng?"
Lâm Thi Uẩn hiếu kỳ tới gần:
"Còn có loại tương này sao?"
"Tự làm."
Giang Bắc Nhiên vừa nói vừa lại đổ thêm chút tương ớt đậu rộng vào nồi.
Lâm Thi Uẩn tới gần thì phát hiện tương ớt đậu rộng này không giống tương bình thường, thơm hơn hẳn.
Lúc này, Giang Bắc Nhiên dùng xẻng đảo đồ ăn, dưới sức nóng, mùi thơm câu người bộc phát. Lâm Du Nhạn chỉ hít mũi hai cái đã nhịn không được chảy nước miếng.
“Thích không?"
Giang Bắc Nhiên mỉm cười hỏi.
Giang Bắc Nhiên muốn tạo quan hệ với Lâm Thi Uẩn, trước cần đánh một gậy, sau đó cho một viên đường.
Giang Bắc Nhiên chủ động hỏi khiến Lâm Thi Uẩn bớt sợ hắn hơn, nàng gật đầu nói:
"Cũng không quá yêu, chỉ thích ăn thôi.”
Nghe Lâm Thi Uẩn chủ động thừa nhận mình là một cô nàng ăn hàng, đương nhiên Giang Bắc Nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, hắn bỏ thêm chút tương ớt đậu rộng rồi nói:
"Xào tương ớt đậu rộng là cần có kinh nghiệm, không được cho quá nhiều, lấn át mùi thịt, không được nấu quá lửa, bằng không sẽ không cho ra mùi thơm đặc trưng.”
"Vậy nên làm sao đây?"
Lâm Thi Uẩn phối hợp hỏi.
"Thêm gia vị, tăng lửa thật ít, từ từ khiến mùi hương dậy lên.”
Giang Bắc Nhiên nói xong thì bỏ thêm tỏi và các nguyên liệu khác vào, ba màu trắng đỏ xanh trông vô cùng vui mắt.
"Thích ăn cay không?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Thích ăn, thích ăn."
Lâm Thi Uẩn liên tục gật đầu.
Giang Bắc Nhiên thấy thế lại thuận tay bỏ thêm một thanh gạo kê cay và ớt chỉ thiên vào nồi. Chỉ một thoáng, hương cay có chút sặc người đã chui vào mũi Lâm Thi Uẩn khiến nàng ho khan hai tiếng.
"Khụ khụ!"
Tuy thế nhưng Lâm Thi Uẩn vẫn không ngừng hít lấy hít để, vì mùi thật sự quá thơm.
Làm đồ ăn xong, Giang Bắc Nhiên bỏ thịt ba chỉ vào nồi, lập xốc hai cái khiến thịt ươm màu đỏ.
"Thịt này không nên xào quá lâu, vừa chín tới là được, quan trọng là gia vị."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đổ chút xì dầu vào trong nồi.
"Xì dầu này sẽ giúp mùi thịt thơm và mềm hơn.”
Tiếp đó, Giang Bắc Nhiên bỏ thêm chút đường, xào hai cái rồi đặt lên mâm.
"Không cần bỏ muối vào sao?"
Lâm Thi Uẩn có chút hiếu kỳ hỏi.
Trong ấn tượng của nàng, xào rau có thể không cần múi nhưng thịt nhất định phải có.
"Không cần, tương vốn đã mặn, bỏ muối vào sẽ phá hỏng mùi hương của nó.”
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đưa cho Lâm Thi Uẩn một đôi đũa:
"Nhân lúc còn nóng nếm thử đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận