Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 965: Thiên Tài Toàn Năng (1)

Theo Hoắc Hồng Phi chào hỏi, nha hoàn vội dâng trà lên.
Trong lúc nha hoàn pha trà, Giang Bắc Nhiên nghe được tiếng bước chân không ngừng vang lên, hẳn là người của Hoắc gia tới.
Quả nhiên một giây sau, một nhóm nam nam nữ nữ, già trẻ lớn bé tụ về từ bốn phương tám hướng.
Tất cả mọi người đều vô cùng cung kính với Giang Bắc Nhiên, Giang Bắc Nhiên cho rằng cả đám đều biết lý do Đàm gia bị diệt.
"Đại phu! ?"
Vào lúc mọi người cẩn thận từng li từng tí tụ tập trong đại sảnh, một thanh âm kinh ngạc đột nhiên vang lên phá vỡ phần yên lặng này.
Giang Bắc Nhiên nhìn về phía thanh âm phát ra thì cười.
'Trí nhớ của tiểu tử này tốt thật đó.’ Người gọi hắn là đại phu tất nhiên chỉ có Tiền Tiểu Đông. A, không đúng, hiện tại phải gọi là Hoắc Văn Khang.
Trước đó khi Giang Bắc Nhiên giúp Hoắc Chí Thượng ‘tìm con’, hắn từng tới thông trang gặp Hoắc Văn Khang, hơn nữa còn cho đối phương một cuốn sách dạy viết phù chú.
Bất quá đó đã là chuyện của hai năm trước rồi, hai người chỉ tiếp xúc với nhau một thời gian ngắn. Dưới tình huống như vậy mà Hoắc Văn Khang vẫn còn nhận ra hắn chứng tỏ trí nhớ cũng không tệ.
"Khang nhi, chớ có vô lễ!"
Hoắc Hồng Phi nghe nhi tử gọi thế thì lập tức quát.
Rõ ràng Hoắc Văn Khang rất sợ người cha này, hắn lập tức cúi đầu, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng trộm liếc về phía Giang Bắc Nhiên ngồi tại chủ.
'Không sai... Chính là vị đại phu kia.' Hoắc Văn Khang nhìn dáng vẻ kính trọng của cha với đại phu thì nháy mắt đã hiểu hết mọi chuyện.
'Thì ra thế...' Lúc đó, khi vị đại phu này vào thôn thì sau mấy ngày hắn đã nhận tổ quy tông.
Liên kết với tình huống hiện tại, mục đích của đại phu hẳn không phải xem bệnh cho thông dân mà là tới tìm hắn, xác nhận xem hắn có phải đời sau của Hoắc gia không.
Giang Bắc Nhiên thấy Hoắc Văn Khang nhìn chằm chằm mình thì mỉm cười, rút một lá bùa ra.
Hoắc Văn Khang thấy thế không khỏi mừng vui, bận bịu móc Thiên Hải Di Kinh từ trong ngực tới.
Giang Bắc Nhiên thấy thế thì gật đầu Trong nháy mắt Hoắc Văn Khang liền hiểu ý đại phu, hắn cầm Thiên Hải Di Kinh trong tay, đi tới bên người phụ thân.
Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người của Hoắc gia đã tề tụ đủ trong đại sảnh, đứng trong phòng không đủ thì đứng ngoài sân.
Thấy mọi người đã tới đông đủ, Hoắc Hồng Phi xoay mình, khom người hành lễ với Giang Bắc Nhiên:
"Chủ thượng, 76 nhân khẩu Hoắc gia ta đều ở đây, mỗi một người trong số họ đều một mực nhớ kỹ ân tình của ngài, tất cả đều nguyện ý vì ngài xông pha khói lửa!"
Hoắc Hồng Phi vừa dứt lời, Hoắc Chí Thượng dẫn đầu quỳ xuống hô:
"Ân công ở trên, xin nhận chúng ta một lạy!"
Ngay sau đó tất cả mọi người Hoắc gia cùng quỳ xuống, hô với Giang Bắc Nhiên:
"Ân công ở trên, xin nhận một cái cúi đầu của chúng ta!"
Tuy đây chỉ là lần gặp đầu tiên nhưng Giang Bắc Nhiên có thể dựa vào cảm nhận để phân biệt khí chất của từng người. Hắn không biết miêu tả cụ thể thế nào nhưng nếu phải dùng một từ để nói thì từng người đứng đây đều có khí thế như tử sĩ.
Từ khi nghe Hoắc Chí Thượng tự thuật, Giang Bắc Nhiên đã biết những người còn lại của Hoắc gia còn sống là dựa trên tôn nghiêm và tính mạng của hai vợ chồng Hoắc Hồng Phi.
Phàm là người còn lương tâm tuyệt đối sẽ thành thiên lôi sai đâu đánh đó của Hoắc Hồng Phi, chỉ cần Hoắc Hồng Phi ra lệnh một tiếng, dù là lên núi đao hay xuống biển lửa họ cũng sẽ không do dự.
Giang Bắc Nhiên quét mắt nhìn một vòng rồi nói với Hoắc Hồng Phi:
“Không cần làm đại lễ như vậy, để mọi người đứng lên đi.”
“Vâng!”
Hoắc Hồng Phi chắp tay với Giang Bắc Nhiên rồi nhìn về phía các tộc nhân của mình:
"Đều đứng lên đi."
Chờ tới khi tất cả mọi người của Hoắc gia đều đứng dậy, Giang Bắc Nhiên mới nói với Hoắc Hồng Phi:
"Được rồi, gặp cũng đã gặp rồi, tạ ơn cũng tạ ơn rồi, để mọi người ai làm việc nấy đi.”
Nghe Giang Bắc Nhiên nói thế, Hoắc Hồng Phi lập tức hô:
"Được rồi, mọi người làm gì thì làm đi, gia yến đêm nay nhất định phải đến để ân công cảm nhận được thành ý của chúng ta."
“Vâng!”
Người của Hoắc gia đáp xong thì thi lễ với Giang Bắc Nhiên một cái rồi mới nhao nhao thối lui.
Một lát sau, trong đại sảnh chỉ còn lại Hoắc Chí Thượng, Hoắc Hồng Phi cùng con của hắn là Hoắc Văn Khang.
Giang Bắc Nhiên đứng lên, chắp tay với Hoắc Hồng Phi:
"Còn chưa chúc mừng phụ tử các ngươi nhận nhau, chúc mừng a."
Hoắc Hồng Phi nghe xong thì vội quỳ gối quỳ trước mặt Giang Bắc Nhiên, chắp tay nói:
"Tất cả hiện có của ta đều nhờ chủ thượng ban ân!”
Nhìn cha quỳ xuống, Hoắc Văn Khang cũng vội quỳ theo, hành lễ với Giang Bắc Nhiên:
"Ân công có ân tái tạo với Văn Khang, chỉ cần ân công ra lệnh một tiếng, vô luận phía trước có gian nan hiểm trở cỡ nào, Văn Khang nhất định cũng sẽ mở đường cho ân công!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận