Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 797: Chiêu Bài Sống (1)

Sở dĩ Giang Bắc Nhiên muốn nắm quyền chọn người là muốn Thi gia thiếu hắn một nhân tình, mà nhân tình lớn nhất chẳng phải giúp Thi gia đoạt giải nhất sao?
Thứ hai, tuy Giang Bắc Nhiên tính làm nhưng không muốn xuất lực, vì thế tất nhiên cần một tổ đội Thi gia thật mạnh rồi.
Thi Gia Mộ ăn xong mật hoa xốp giòn thì vẫn chưa thỏa mãn, nàng nhìn về phía Giang Bắc Nhiên nói:
"Đại thúc, ngươi coi trọng người nào trên danh sách này, ta sẽ nói rõ thông tin cho ngươi."
"Ừm, đúng là cần ngươi giúp chỗ này."
"Vậy là cho ta thêm một phần mật hoa xốp giòn này nữa đi? Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nha."
"Đừng có bàn điều kiện với ta."
"Hừ... Hẹp hòi."
Bất quá Thi Gia Mộ cũng đoán được bản thân khẳng định sẽ nếm mùi thất bại, cho nên cũng không quá để ý nữa, bắt đầu nói thông tin của ứng cử viên cho Giang Bắc Nhiên nghe.
"Thế nào, đại thúc, ngươi coi trọng ai a?” Thi Gia Mộ hỏi.
"Khi chọn những người này, ngươi suy tính ra sao?” Giang Bắc Nhiên nghe xong thì hỏi.
"Nếu không thì sao, ta không tin những người kia sẽ ngoan ngoãn tầm bảo đâu."
Thi Gia Mộ nói như chuyện đương nhiên đáp.
"Bọn họ đích thật sẽ không ngoan ngoãn đi tầm bảo, nhưng ngươi tính để ai làm chủ chiến, ai hỗ trợ."
"Là sao?"
Thi Gia Mộ khó hiểu hỏi.
"Ngươi phải hiểu, người được giải nhất là người có thể tìm được nhiều bảo vật nhất chứ không phải giết nhiều người nhất."
"Ta biết chứ, nhưng không đánh nhau thì cướp bảo vật kiểu gì?"
"Cho nên ta mới nói, xuất phát điểm của ngươi sai rồi, chính ngươi cũng biết, Kim Đỉnh đảo phi thường lớn, đừng nói dung nạp ngàn người, xem như mười vạn người cũng dư xài. Điều này đại biểu cho việc nơi có thể thăm dò có rất nhiều, cho nên ngươi đừng chỉ tập trung ở phương diện chiến đấu, mà là làm thế nào để dù không chiến đấu vẫn lấy được thật nhiều bảo vật.” Thi Gia Mộ nghe xong lập tức trầm mặc.
'Đúng a, nếu đội ngũ lấy được nhiều bảo vật nhất sẽ đoạt giải nhất thì mục tiêu vốn nên nằm ở việc đoạt bảo chứ không phải đánh nhau. Dưới tình huống không chiến đấu vẫn lấy được nhiều bảo vật mới là cách tốt nhất để chiến thắng.’ "Đại thúc, ngươi thật thông minh."
Thi Gia Mộ như tỉnh ngộ, nàng khích lệ.
"Đây là kinh nghiệm."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì trả danh sách lại cho Thi Gia Mộ:
"Cho nên ngươi cứ giữ phần danh sách này trước đi, để ta tìm cách."
"Cần ta hỗ trợ không?"
"Cần thời điểm sẽ kêu ngươi."
"Ta cũng có thể hỗ trợ!"
Lúc này, Thi Phượng Lan ở bên cạnh hô lên một tiếng.
Thấy Tiểu Bắc Nhiên nhìn mình, Thi Phượng Lan cười hì hì hỏi:
"Cái kia... Ta còn muốn ăn thêm điểm tâm."
"Hết rồi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đứng dậy rời đi.
"Ai nha! Làm thêm chút đi."
Thi Phượng Lan nói xong thì đi theo sau mông Giang Bắc Nhiên, hô.
...
Trưa hôm sau, Giang Bắc Nhiên đi tới huyền phường, bất quá mục đích hôm nay không phải xoát điểm thuộc tính mà là "tìm người".
Dạo huyền phường hơn một tháng, Giang Bắc Nhiên cũng không chỉ xoát điểm thôi đâu. Hắn còn nhận biết bảy tám phần nhân vật ở đây, cũng biết được nơi này đủ để xưng tụng là căn cứ của quái tài.
Tứ Quý Xuân là một trong những cửa hàng được hoan nghênh nhất trong huyền phường, mỗi ngày nơi này sẽ có rất nhiều người tu luyện tới đây mua đan dược. Dù nơi này là cửa hàng có diện tích lớn nhất huyền phường đi nữa cũng bị chen chật cứng như nêm cối.
Trong đám người, một nam tử trẻ tuổi mặc áo xanh không ngừng lấy dược liệu và đan dược ở kệ sát tường.
"Vân Đông một tiền, Bạch Long Cập 1 túm, Tán Mặc hai lượng, đến, xin cầm lấy."
"Ngươi chỉ dùng tay thôi, sao không dùng cân? Mấy thứ này mắc vậy, thiếu cân của ta thì sao?” Nghe được khách hàng phàn nàn, nam tử áo xanh mỉm cười đáp:
"Ngài yên tâm, thuốc ta lấy cho ngài cam đoan đủ cân. Nếu ngài không yên lòng, có thể tới đó cân thử.” Nam tử áo xanh nói xong thì chỉ mộc bài trên đỉnh đầu:
"Thiếu một bồi mười, xin ngài yên tâm."
"Chi cho phiền phức vậy, ngươi cứ cân lại là được mà.” Thấy đối phương không buông tay, khách nhân xếp hàng phía sau không kiên nhẫn lên tiếng:
"Ta nói này, ngươi là lần đầu tới Tứ Quý Xuân đúng không? Chắc chưa nghe qua danh tiếng nơi này nhỉ? Hắn chưa từng bốc sai số lượng đâu, có tiếng bao nhiêu năm rồi, đồ nhà quê."
"Ngươi nói ai là đồ nhà quê hả!"
"Nói ngươi đó! Thì sao, không phục à? Càm ràm chậm trễ thời gian của gia."
Người càm ràm cảm nhận được khí tức Huyền Hoàng bạo phát từ người đối phương thì im bặt, xám xịt rời đi.
"Đồ nhà quê."
Huyền Hoàng nhìn theo hướng người chạy đi mắng một tiếng, rồi bước lên ngoắc ngoắc ngón tay với kêu nam tử áo xanh bước xuống bục.
Nam tử áo xanh thấy thế lập tức tiến tới cười nói:
"Không biết hôm nay Phùng gia có gì chỉ giáo?"
"Ngươi giúp ta nghiệm hàng đi."
Nói xong, Huyền Hoàng móc một cái hộp từ trong Càn Khôn giới ra, bên trong là một viên đan dược:
"Ngươi giúp ta xem thử đây có phải là Tuyết Thiềm Hoàn thượng phẩm không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận