Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 912: Gặp Lại Lâm Du Nhạn (3)

Lâm Du Nhạn kìm lòng không được hô lên âm thanh, hai mắt khó có thể tin được nhìn chằm chằm xâu nướng trong tay.
Dù nàng đã biết sư huynh có tay nghề một không hai trong thiên hạ nhưng không ngờ lại tiến bộ như vậy.
Thấy sư huynh nhẹ gật đầu với mình, Lâm Du Nhạn lại cầm một xiên nướng khác ăn tiếng. Lần này nàng không chỉ nhai nuốt mà cẩn thận nhấm nháp hương vị.
Thịt mỡ bị nướng trong vắt, có chút khô vàng, cắn một cái liền cảm nhận được hương vị giòn xốp đặc thù kia.
Bột mà sư huynh rắc lên thịt thật sự vô cùng thơm, phảng phất như hòa vào trong thịt dê, không lấn át mà như hoà làm một.
Lâm Du Nhạn một hơi ăn hết năm cây xiên nướng, vẫn chưa thỏa mãn nhếch miệng cười một cái, ngẩng đầu nhìn sư huynh đang nướng thịt bên cạnh, tuy vừa ăn xong nhưng nàng vẫn không nhịn được điên cuồng nuốt nước miếng.
'Sư huynh trông... càng đẹp trai hơn rồi.’ Lâm Du Nhạn dùng ngón cái quệt mỡ dính ở khóe miệng, say mê thầm nghĩ.
Sau khi nướng thịt xong, Giang Bắc Nhiên lại lấy một vò rượu ra, tự rót cho mình một chén.
"Sư huynh... Ta cũng muốn uống một chút."
Lựa chọn một: Cho Lâm Du Nhạn uống rượu.
Ban thưởng: Thước Nhật Bảo Quyển , Địa cấp hạ phẩm.
Lựa chọn hai:
"Tiểu nữ hài không được phép uống rượu."
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
'Hử! ?' Giang Bắc Nhiên thấy thế thì không khỏi ngay người, không lẽ nữ nhân này say rồi khách lấn át chủ?!
Nghĩ cũng đúng, với tu vi của nàng, dù nàng có say đi nữa hắn chỉ cần phất tay một cái là xử gọn được ngay, sao lại phát động tới nhiệm vụ Địa cấp được?
Càng nghĩ, Giang Bắc Nhiên càng khó hiểu. Nhưng việc này không ảnh hưởng tới chuyện hắn chọn lựa chọn số hai:
"Tiểu nữ hài không được phép uống rượu."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm tinh thần.
Dù không được uống rượu khiến Lâm Du Nhạn có chút tiếc nuối nhưng nghe sư huynh nói mình là tiểu nữ hài thì không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
Một ngụm rượu, một ngụm thịt.
Ăn tận hứng xong, Giang Bắc Nhiên nhìn Lâm Du Nhạn hỏi:
"Trong lúc, thân thể của ngươi có xảy ra chuyện gì không?”
Lâm Du Nhạn đang ăn cà nướng thì sửng sốt, sau nửa ngày mới gật đầu nói:
"Ừm, có một chút."
"Xảy ra chuyện gì, nói ta biết."
Trầm tư một lát, Lâm Du Nhạn mới đáp:
"Sát khí trong lòng sôi trào, xung động hơn hẳn từ trước tới giờ.”
Giang Bắc Nhiên nghe gật đầu, đại khái là vì Hạo Nhiên Chính Khí trong Hồng Hộc Ngọc tạo thành uy hiếp trí mạng với dị thú trong thân thể nàng nên mới khiến đối phương liều chết muốn phản kháng.
"Nhưng may mà có ngọc bội hộ thể sư huynh tặng, khi cỗ sát khí kia vẫn giãy giụa muốn làm trò lại bị ngọc trấn áp hoàn toàn.”
Nghe Lâm Du Nhạn hời hợt nói tới đây, Giang Bắc Nhiên có thể tin tưởng được khi đó cơ thể nàng khó chịu thế nào, nàng có thể chịu đựng được chẳng phải chuyện gì dễ.
"Thật có lỗi, chuyện này là ta sơ sót, sắp tới ta sẽ kiểm tra thân thể cho ngươi, xem thử khi hai cỗ năng lượng đó đánh nhau có khiến cơ thể ngươi bị thương không.”
Câu này vào tay Lâm Du Nhạn lại thành.....
“Bla bla bla sắp tới ta sẽ kiểm tra thân thể cho ngươi bla, bla, bla..."
'Sư huynh... sẽ kiểm tra thân thể cho ta ư! ?' Việc này khiến Lâm Du Nhạn chỉ ước hiện tại nàng có thể cởi quần áo ra nằm lên ghế, nhưng không được!
'Sư huynh không thích cô gái như vậy!' "Có nghe không vậy?"
Trong nháy mắt thanh âm của sư huynh đã kéo Lâm Du Nhạn về hiện thực, nàng vội vàng gật đầu:
"Đang nghe."
"Về sau thì thế nào?”
Hai hổ tranh chấp, tất có một bên bị thương.
Nếu Hồng Hộc Ngọc đã nhiễm sát khí, sát khí kia cũng không thể toàn vẹn.
Lâm Du Nhạn vừa nói vừa cầm mặt dây chuyền.
"Về sau... khi nó dần bị sát khí ăn mòn và mất đi ánh sáng, nó liền điều động Mộc linh khí trong cơ thể ta để đối phó với phần sát khí kia."
"Tiếp đó, dưới sự hỗ trợ của Mộc linh khí, trong nháy mắt viên ngọc này đã tịnh hóa sát khí, thậm chí thiếu chút nữa nhổ tận gốc sát khí trong cơ thể ta."
'Mạnh như vậy! ?' Giang Bắc Nhiên không ngờ hiệu quả của Hồng Hộc Ngọc lại tốt như thế. Hắn vốn tưởng Hồng Hộc Ngọc chỉ có thể đè ép sát khí một chút, khiến sát khí không phát tác đã làm tốt lắm rồi, ai ngờ lại có thể tịnh hóa luôn.
Hơn nữa nó còn như có được trí khôn, biết được phải tìm thứ hỗ trợ, rất biết cách ra sức.
Lúc này, Lâm Du Nhạn đột nhiên thở dài:
"Nhưng dường như sát khí này ở trong cơ thể ta từ nhỏ nên có vẻ đã ăn sâu bén rễ, nếu tiêu trừ sạch sẽ sát khí kia, chỉ sợ ta sẽ chết mất."
"Mà có vẻ viên ngọc này cũng biết, nó bỗng ngừng tịnh hóa, lần nữa áp chế sát khí.”
Nói đến đây, Lâm Du Nhạn sùng bái giơ viên ngọc lên, nói với Giang Bắc Nhiên:
"Sư huynh thật sự quá lợi hại, cho tới bây giờ ta chưa từng thấy ngọc hộ thân nào có linh tính như vậy. Tuy nó không cách nào triệt để tiêu diệt sát khí nhưng lúc đeo ngọc ta đã có thể sử dụng một phần sát khí trong nó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận