Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 268: Hai Tỷ Muội

Ví dụ ban đầu là Lâm Du Nhạn, lúc ấy Giang Bắc Nhiên cũng không quá mức để ý, vì cảm thấy cuối cùng hệ thống cũng cho hắn cách giải quyết nên không quá chú ý, kết quả sau đó cứ mỗi lần nhiệm vụ liên quan đến nàng đều là Hoàng cấp.
Lần này hắn lại phải tới nơi xa lạ giải quyết nhiệm vụ Thiên cấp. Làm không tốt mà nói, nói không chừng sắp tới nhiệm vụ dễ nhất được phát động sẽ là Huyền cấp.
Lần này có nên dẫn thêm người theo không.
Dưới tình huống biết rõ thế giới này nhằm vào mình, Giang Bắc Nhiên không tính sẽ giải quyết một mình, hắn cảm thấy như vậy sẽ rất dễ bị thế giới này hố.
Cho nên lần này hắn chuẩn bị dẫn thêm người theo. Đến lúc đó để họ ra mặt, hắn núp sau màn chỉ huy là được.
Đầu tiên là Ngô Thanh Sách và Cố Thanh Hoan, hai người này phải dẫn theo. Cơ mà hai người này vẫn không đủ, dù sau đây cũng là lần đầu nhiệm vụ Thiên cấp được phát động, nên chuẩn bị nhiều hơn mới đúng.
Giang Bắc Nhiên suy nghĩ sơ bộ xong thì quay về Tử Trúc uyển.
Giang Bắc Nhiên huýt sáo, Anh Phong Điểu từ trên hạt châu bay xuống.
"Giao! giao! ".
Anh Phong Điểu bay nhảy vui vẻ không dừng được.
Giang Bắc Nhiên lấy một miếng thịt cho Anh Phong Điểu ăn xong thì viết vài chữ lên tờ giấy, bỏ vào ống trúc nhỏ rồi nhét vào trong thân Anh Phong Điểu.
"Đi thôi."
"Giao!"
Anh Phong Điểu đáp lại một tiếng rồi bay lên, trong chớp mắt biến mất.
Ba người hẳn là đủ rồi...
Vì cái gọi là lượng không bằng chất, ba người này hẳn đã đủ cho hắn dùng.
Vẫn nên chuẩn bị thêm nhiều nữa.
Trong một tháng này, Giang Bắc Nhiên dựa vào những gì thu hoạch được từ chuyến đi tới Yểm Nguyệt tông đã luyện chế được rất nhiều linh dược ngũ, thậm chí là lục phẩm. Hơn nữa còn rèn ra được vũ khí và hộ cụ mới.
Sau một chén trà, Anh Phong Điểu mà Giang Bắc Nhiên thả ra đã bay tới một thôn trang nhỏ. Người nơi này an cư nhạc viên, trên mặt mỗi người đều là nụ cười hạnh phúc.
"Giao! Giao!"
Anh Phong Điểu bay vào một tòa nhà lá rồi hô lên.
Lúc này, nam tử đang luyện dược đứng lên, duỗi tay cho Anh Phong Điểu đậu lên, lấy ống trúc ra.
Của sư phụ tin? Không biết là chuyện gì đây.
… Lạc Văn Chu đọc xong thì ném tờ giấy vào dưới đỉnh lô thiêu hủy, sau đó thuận tay lấy giấy bút từ trong Càn Khôn giới viết xuống mấy dòng chữ, nhét vào ống trúc bỏ vào trong lông vũ của Anh Phong Điểu, xong việc lại thưởng cho nó một khối thịt Khuê Mãng.
"Giao!"
Anh Phong Điểu ngậm lấy thịt Khuê Mãng thịt nhưng rõ ràng có chút ghét bỏ, bất mãn kêu một tiếng rồi nuốt miếng thịt vào.
"Lần sau ta sẽ chuẩn bị thịt tốt hơn, mau về truyền tin cho sư phụ đi."
"Giao!"
Bấy giờ Anh Phong Điểu mới có chút hài lòng, gật đầu rồi vỗ cánh bay cao.
Lạc Văn Chu duỗi lưng một cái, sửa sang hành trang rồi rời khỏi phòng luyện đan.
"Lạc đại phu, hôm nay ngài luyện đan xong sớm vậy?"
Trong sân, một nữ tử trẻ tuổi mặc y phục màu tím thấy Lạc Văn Chu thì kinh ngạc hỏi.
Lạc Văn Chu nghe vậy mỉm cười:
"Xảo Xảo, bộ y phục này rất hợp ngươi."
Xảo Xảo bị khen nên đỏ mặt, từ từ đi đến bên cạnh Lạc Văn Chu, xoay một vòng:
"Ngươi là người đầu tiên thấy ta mặc bộ y phục này đó, có xinh đẹp không?"
Lạc Văn Chu hít một hơi rồi nói:
"Đương nhiên xinh đẹp, ngươi vừa đi hai bước ta đã thấy ngọt ngào rồi.” "Ai nha chán ghét ngươi!"
Xảo Xảo dùng nắm tay nhỏ nhẹ nhàng nện vào người Lạc Văn Chu.
Lạc Văn Chu một phát bắt được tay Xảo Xảo, nhỏ giọng nói bên tai nàng:
"Ta phải ra ngoài một đoạn thời gian, Tế Thế đường để ngươi xử lý."
"A?"
Xảo Xảo kinh hô:
"Lạc đại phu, ngươi muốn đi sao?"
Lạc Văn Chu nhìn khuôn mặt nhỏ kinh hoảng của Xảo Xảo, hôn lên trán nàng một cái rồi nói:
"Ta chỉ tạm thời rời đi thôi, sẽ sớm trở lại."
"Cơ mà... Ta, ta không nỡ rời xa ngươi."
Xảo Xảo nói xong thì vùi đầu vào lồng ngực Lạc Văn Chu, dùng sức cọ xát hai lần, sau đó ngẩng đầu lên thâm tình nhìn Lạc Văn Chu hỏi:
"Lạc lang... sau khi rời đi ngươi sẽ quên ta sao?"
Lạc Văn Chu lắc đầu, dùng ánh mắt càng thêm thâm tình nói:
"Đương nhiên sẽ không, dù sơn hà cách xa nhau, ta vẫn sẽ vì ngươi mà động tâm."
"Lạc lang..."
Khuôn mặt Xảo Xảo đỏ bừng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Vào lúc Lạc Văn Chu chuẩn bị hôn xuống thì một bóng người đột nhiên vọt vào sân nhỏ.
"Lạc đại phu, ngươi nhìn ta mang cái gì cho ngươi..."
Hứa Vân đang cầm một cái giỏ thảo dược thấy tỷ tỷ của mình ôm Lạc đại phu thì cúi đầu nói:
"Thật xin lỗi, hình như ta tới không đúng lúc..."
Nhưng Lạc Văn Chu lại nâng tay phải lên, lộ ra nửa phần lồng ngực còn lại:
"Không, ngươi tới đúng lúc."
Đầu tiên Hứa Vân nhìn tỷ tỷ, thấy tỷ tỷ không có phản ứng gì mới xấu hổ áp vào nửa lồng ngực còn lại của Lạc Văn Chu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận