Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 469: Tu Hoành Thịnh Và Ngô Thanh Sách

Ít nhất về sau, dù có đụng chạm với các tông môn khác, hắn cũng không cần lo họ tới Yểm Nguyệt tông cáo trạng.
"Có câu này của Thai tả tướng, ta tin tương lai Thịnh quốc sẽ ngày càng tốt hơn."
Thai Anh Tung nghe xong thì cười cười, vỗ vai Giang Bắc Nhiên:
"Phải nói là có ngươi, ta tin Thịnh quốc nhất định sẽ tốt hơn."
Cùng chung chí hướng, cả hai thi lễ với nhau rồi Giang Bắc Nhiên ngồi lên tường vân bay về hoàng cung.
Nhìn bầu trời đầy sao, Thai Anh Tung mỉm cười.
"Cải cách khiến gió xuân thổi đầy đất à... Đến tột cùng sẽ thay đổi đến mức nào, thật quá chờ mong a."
Hôm sau, tại Mai Hoa tông ở Khẩn Nam quận,.
"Tông chủ, vị này chính là Ngô Thanh Sách Quy Tâm tông, trong chiến dịch Tân Ngân trấn, nếu không có hắn xuất thủ tương trợ, sợ là chúng ta sẽ tổn thất thêm ba thành.” Trong Phù Mai đường, Hạ Tuấn Lực, đường chủ Lâm Mặc đường nói với tông chủ nhà mình.
"Bái kiến Tu tông chủ."
Ngô Thanh Sách chắp tay nói.
Tu Hoành Thịnh nghe xong thì lập tức cười nói:
"Tốt, rất tốt! Hiền chất quả nhiên là tuấn tú lịch sự a, trong mấy tháng nay lão phu không ít lần được nghe tới tên của ngươi, luôn muốn tìm cơ hội gặp ngươi, chỉ vì chuyện thủ quan nên chậm trễ. Bây giờ vừa về đã nghe được chuyện ngươi đã cứu đệ tử Lâm Mặc đường chúng ta, ta thật sự là nên hảo hảo cám ơn ngươi a."
"Tu tông chủ khách khí, các tông giúp đỡ cho nhau vốn là chuyện vãn bối nên làm."
"Không được, không được, hôm nay nói gì ta cũng phải hảo hảo cảm tạ ngươi một phen, bằng không truyền đi chẳng phải khiến người khác cười Mai Hoa tông ta tri ân không báo. Nói đi, ngươi muốn được ban thưởng thứ gì?"
"Nếu Tu tông chủ nói vậy, vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh."
Ngô Thanh Sách nói xong thì rút một phần danh sách trong ngực:
"Nếu Tu tông chủ có vật liệu gì trong danh sách này thì cho vãn bối, vãn bối vô cùng cảm kích."
Một khắc khi Ngô Thanh Sách lấy danh sách ra, mọi người trong đường đều sững sờ.
Khá lắm! Đúng là khách khí thôi, bây giờ ngay cả giả bộ cũng không thèm.
"Ha ha ha ha."
Tu Hoành Thịnh sửng sốt nửa ngày nhưng rất nhanh đã cười to:
"Hiền chất thật sự là người sảng khoái nói chuyện sảng khoái, rất hợp tính lão phu a. La Hoằng, ngươi cầm danh sách vào khố phòng tìm thử đi. Nếu có đồ hiền chất cần thì lấy nhiều chút, đừng để người ta nói Mai Hoa tông hẹp hòi."
Một người trung niên đứng bên cạnh cất bước đi ra, chắp tay với tông chủ nhà mình nói:
"Vâng."
Đáp xong, La Hoằng đi đến trước mặt Ngô Thanh Sách:
"Có thể cho ta mượn danh sách xem chút không."
"Đương nhiên, vãn bối xin cám ơn trước."
Ngô Thanh Sách nói xong liền đưa danh sách cho La Hoằng.
La Hoằng nhận danh sách, nhanh chóng xem qua một lần, tiếp đó kinh ngạc nói:
"Thanh Sách, vật liệu trên danh sách này đều là thứ ngươi tự dùng?” Ngô Thanh Sách chắp tay:
"Thanh Sách bất tài, không thể dùng được nhiều vật liệu như vậy, đây là lấy cho người khác.” "Thì ra là thế, bất quá vật liệu trên danh sách đều khá khó tìm, tông chúng ta chỉ có vài loại, nếu..."
La Hoằng còn chưa nói xong thì Tu Hoành Thịnh đã lên tiếng:
"Vật gì khó tìm? Lấy tới đây cho lão phu nhìn một cái."
Biết tông chủ nhà mình sĩ diện, La Hoằng lập tức đưa danh sách cho tông chủ, đứng bên cạnh nhỏ giọng nói:
"Tông chủ, vật trong danh sách đều là cao phẩm mà đại sư mới cần dùng, Ngô Thanh Sách này hẳn là quen biết không ít cao nhân."
"Ồ? Cao bao nhiêu?"
Tu Hoành Thịnh hứng thú hỏi.
"Dựa vào số dược liệu này mà xem, chỉ sự không dưới Luyện Đan sư tứ phẩm, thậm chí có thể là ngũ phẩm."
"Luyện Đan sư ngũ phẩm?"
Tu Hoành Thịnh kinh ngạc.
Phải biết, trong toàn bộ Phong Châu chỉ sợ không có mấy Luyện Đan sư ngũ phẩm, hơn nữa ai cũng là thượng khách đại tông, rất ít ra mặt, muốn gặp một lần cũng khó.
Tu Hoành Thịnh gật đầu, một lần nữa nhìn về phía Ngô Thanh Sách:
"Hiền chất thật đúng là kiến thức rộng rãi a, Mai Hoa tông kính nể nhất là các vị đại sư. Nếu có thể, hiền chất có thể là giới thiệu cho lão phu không?"
Ngô Thanh Sách nghe xong lập tức thuần thục đáp:
"Thanh Sách thay tiên sinh cám ơn Tu tông chủ thưởng thức, chỉ là tiên sinh kia không thích xuất đầu lộ diện, vãn bối cũng không có cách thuyết phục hắn, thật sự có lỗi."
Đáp án này ngược lại nằm trong dự đoán của Tu Hoành Thịnh, dù sao những đại sư hắn biết đều như vậy, thích làm ra vẻ thần bí.
"Ai ! hiền chất không cần cảm thấy có lỗi, nếu vị tiên sinh kia không muốn ra mặt, lão phu cũng không miễn cưỡng, bất quá... Nếu có thể, hiền chất hãy thay mặt lão phu chuyển đạt một chút thỉnh cầu được chứ?"
"Cái này..."
Ngô Thanh Sách ra vẻ khó xử, xoắn xuýt một phen rồi mới chắp tay trả lời:
"Nếu Tu tông chủ đã mở miệng, vậy vãn bối tự nhiên tiếp nhận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận