Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 455: Cực Lạc Điểu

"Đệ tử cũng muốn đặt nhiều thời gian hơn vào cờ vây, thế nhưng hiện tại thân mang nhiều việc, có quá nhiều chuyện phải làm, có chút thời gian nhàn rỗi là tới tìm ngài đánh cờ đó."
Câu này của Giang Bắc Nhiên nói là thật lòng. Mấy năm trong tông, chuyện hắn làm nhiều nhất chính là đánh cờ, dù xuất phát điểm chỉ là muốn kiếm chỗ tốt từ chỗ đường chủ, nhưng tình cảm sinh ra trong quá trình này là thật. Trong lúc đó, Trình lễ đường thật sự đã chiếu cố hắn rất nhiều.
Cho nên vừa có chút thời gian rảnh, hắn liền tới dỗ lão nhân gia vui vẻ.
"Khó có được phần tâm ý này của ngươi."
Trong lúc hai người nói chuyện, bàn cờ đã bị chỉnh lý xong, hai người lần nữa đánh nhau kịch liệt.
Cứ như vậy một mực đến giờ Dậu, Giang Bắc Nhiên mới cáo từ rời đi.
Giang Bắc Nhiên vừa đi, Trình lễ đường vừa tính hỏi Mặc Hạ thì phát hiện đối phương đã đi rồi.
Người đâu...
Rời khỏi Lam Tâm hiên, Giang Bắc Nhiên đang định tới Thủy Kính đường thì cảm giác được phía sau mình có thêm cái đuôi nhỏ.
"Tìm ta có việc?"
Giang Bắc Nhiên quay đầu nhìn Mặc Hạ.
Mặc Hạ ôm bàn cờ dừng bước, gật đầu:
"Ta cũng muốn đánh một ván cùng sư huynh."
"Lần sau đi, ta đang có việc cần làm."
"Cái kia... Giờ Tý được không? Hoặc là giờ Sửu? Ta có thể đợi sư huynh làm xong việc."
Nhìn ánh mắt tội nghiệp của Mặc Hạ, Giang Bắc Nhiên suy nghĩ rồi nói:
"Giờ Tý tới Lam Tâm hiên chờ ta."
Mặc Hạ nghe xong thì liên tục gật đầu:
"Vâng vâng!"
"Ừm, trở về đi."
Nói xong, Giang Bắc Nhiên quay người tiếp tục đi tới Thủy Kính đường.
Tới Đinh Lan thủy tạ, Giang Bắc Nhiên đưa tay gõ hai cái, nhưng phát hiện người mở cửa không phải Tiểu Đóa, mà là Thi Phượng Lan.
"Thi đường..."
"Mau vào, mau vào."
Không đợi Giang Bắc Nhiên hỏi chuyện gì, Thi Phượng Lan liền giữ chặt tay Giang Bắc Nhiên, kéo hắn vào đại sảnh.
"Chậm chút, chậm chút, đến cùng là chuyện gì?"
Giang Bắc Nhiên vừa chạy vừa nói.
"Ngươi đi theo ta là được."
Thi Phượng Lan kéo Giang Bắc Nhiên tới một đại sảnh rồi chỉ vào ở một cái rương lớn ở giữa nói:
"Ngươi đoán trong này là gì?"
Khá lắm, rương Quải Mộc?
Quải Mộc là một loại chất liệu có hiệu quả bảo tồn cực tốt. Dù để thiên tài địa bảo gì vào trong đi nữa đều có thể cam đoan linh khí không bị toát ra ngoài, tươi như vừa mới hái.
Đồ tốt như vậy, giá cả tuyệt không rẻ. Giang Bắc Nhiên chỉ từng thấy mấy cái bình nhỏ được làm từ Quải Mộc, còn về rương Quải Mộc thì đây vẫn là lần đầu hắn thấy.
Đúng là con nhà giàu...
Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái một tiếng rồi dùng tinh thần lực cảm ứng một chút đồ trong rương.
Hử... Đây là cảm giác gì?
Tinh thần lực Giang Bắc Nhiên vừa thẩm thấu vào rương thì cảm nhận được một cỗ cảm giác thập phần huyền diệu, rất khó diễn tả bằng ngôn từ, cứ như nó có thể thay đổi hình dạng liên tục vậy.
"Không biết."
Giang Bắc Nhiên lắc đầu.
"Ngươi đoán xem, ngươi đoán thử đi!"
Thi Phượng Lan nhảy cà tưng nói.
"Không đoán."
"Ô !"
Thi Phượng Lan chống cằm, nàng biết Giang Bắc Nhiên đã không chịu thì dù nàng có nũng nịu cũng vô dụng, chỉ phản tác dụng mà thôi.
Hừ , chờ ngươi thấy đồ trong rương, nhất định sẽ... Hắc hắc hắc.
Thi Phượng Lan thầm cười trộm một tiếng rồi cúi người mở rương ra, trong nháy mắt nắp hòm được mở ra, một cỗ kỳ hương bay tới mũi hắn.
Đây là mùi gì?
Giang Bắc Nhiên chưa từng ngửi được mùi thơm này nên khá là hiếu kỳ, hắn hắn tung hoành ngang dọc nhiều năm như vậy, thật sự chưa từng ngửi qua hương vị nào đặc thù như thế.
"Đương đương đương đương ! ".
Thi Phượng Lan mở hết rương ra, tránh qua một bên, đồ vật bên trong hiện ra trước mắt Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên định thần nhìn lại, chỉ thấy trong rương là một đóa kỳ hoa đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt, lá có màu da cam, mọc hai bên đối xứng, có cán dài, hình dáng hoa hết sức kỳ lạ, cứ như là một con hỏa phượng hoàng đang muốn giương cánh bay lượn vậy.
Giang Bắc Nhiên nhớ lại kiến thức hắn có đều không kiếm ra được tên loài hoa này.
Thấy bộ dáng kinh ngạc của Giang Bắc Nhiên, Thi Phượng Lan vô cùng đắc ý, nàng chống nạnh ngóc cổ lên nói:
"Hắc hắc, lợi hại không, cái này gọi là Cực Lạc Điểu, xếp thứ 8 trên bảng xếp hạng Kỳ Hoa."
Cực Lạc Điểu! ?
Giang Bắc Nhiên lần nữa trừng lớn hai mắt, hắn từng thấy cái tên này trên Trân Kỳ phổ, nằm trong top 500 của bảng xếp hạng.
Phải biết, Trân Kỳ phổ tập hợp toàn bộ kỳ trân dị bảo của Huyền Long đại lục, được ghi vào đó là những thứ cực kỳ hiếm có chứ đừng nói nằm trong top 500.
"Hắc hắc, lợi hại a? Lợi hại a? Lợi hại a?"
Thi Phượng Lan chạy vòng quanh Giang Bắc Nhiên mà hỏi.
"Đây là ở đâu ra?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Ngươi không cần quan tâm, có phải rất thích không?"
"Ừm, thật sự rất thích."
Giang Bắc Nhiên gật đầu thừa nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận