Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 151: Từ Trưởng Lão

Thấy hai người trực tiếp đánh, quần chúng tới hóng chuyện lập tức hoan hô.
Chỉ thấy thương pháp đệ tử Chân Võ tông cực kỳ tốt, mỗi nhát đâm như có quy lực thiên quân, cuốn đất cát xung quanh lên.
Dưới sự công kích cường thế bực này, Ngô Thanh Sách tận lực né tránh, ngay cả kiếm cũng chưa rút ra.
Thấy Ngô Thanh Sách liên tục tránh thoát, đệ tử Chân Võ tông đột nhiên thu thương cười nói:
"Ha ha! Ngay cả sức hoàn thủ cũng không có, với chút bản lãnh này còn dám đứng sủa inh ỏi trước Chân Võ tông chúng ta. Nếu là nơi khác, ngươi đã sớm bị ta một thương đâm chết."
Ngô Thanh Sách cười lắc đầu, trả lời:
"Nếu ta muốn lấy mạng ngươi, ngươi đã chết đến năm lần rồi."
"Ha ha ha ha ha!"
Đệ tử Chân Võ tông cất tiếng cười to.
Lúc này, đệ tử vây xem xung quanh cũng cười theo. Họ tận mắt thấy Ngô Thanh Sách chỉ có thể chật vật né tránh. Bây giờ còn nói cái gì mà lấy mạng người ta năm trăm lần. Lớn lối quá rồi, cơ mà rải rác trong đám người vẫn có người cau mày, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Thấy đệ tử Chân Võ tông cười sằng sặc, Ngô Thanh Sách nâng Vạn Quân lên, chỉ vào lồng ngực của đối phương:
"Ngươi có thể sờ thử lồng ngực của ngươi."
"Sờ thì sao? Ha ha ha..."
Đệ tử Chân Võ tông vừa nói vừa sờ ngực trái, sờ tới thì tiếng cười bỗng im bặt.
Vì hắn phát hiện áo choàng màu xanh của mình bị lủng mấy lỗ.
Trong lúc kinh hoảng, hắn gảy sở miệng vết rách mất lần, chỉ hơi dùng sức một chút, cả cái áo choàng đã chia năm xẻ bảy, rách ra đầy đất.
Một màn này khiến đám đệ tử vây xem ngậm mồm lại. Ánh mắt cả đám đều nhìn về phía ngực của đệ tử Chân Võ tông, chỉ thấy trên ngực của Ngô Thanh Sách có một chữ chính màu đỏ tươi được kiếm vẽ ra.
"Mỗi lần vẽ lên ngực ngươi, ta đều có cơ hội đâm vào tim ngươi, hết thảy năm vết, ngươi đếm thử đi.” Lần này đến lượt sắc mặt đệ tử Chân Võ tông triệt để thay đổi, trong nháy mắt tên này hiểu được vì sao vừa rồi Ngô Thanh Sách không phản kích, đối phương rút kiếm nhanh đến mức hắn căn bản không nhìn thấy được!
Đây là tu vi bậc nào! ?
Nhìn đệ tử Chân Võ tông á khẩu không trả lời được, Ngô Thanh Sách không khỏi thầm cảm khái:
"Chiêu nào của sư huynh dạy cũng hữu hiệu cả.” Ngô Thanh Sách từng lĩnh giáo Giang Bắc Nhiên một chuyện, đó là làm sao không thương tổn đối thủ nhưng vẫn khiến đối phương nhận phải uy hiếp cực lớn.
Giang Bắc Nhiên nghĩ một lát thì trả lời:
"Ngươi có thể dùng kiếm vẽ một chữ lên ngực hắn. Mỗi nét độc lập, vẽ xong một chữ chứng tỏ ngươi có năm lần có thể lấy mạng hắn.” Từ khi học được, mỗi lần Ngô Thanh Sách gặp phải mục tiêu phải bắt sống, hắn đều dùng chiêu này. Lần nào cũng khiến đối phương chấn kinh tới vỡ mật.
Ngô Thanh Sách này còn mạnh hơn so với ở đại hội lần trước a... Chẳng lẽ hắn đã đột phá Huyền Sư! ?
Trong đám người có không ít đệ tử từng gặp Ngô Thanh Sách tại đại hội luận võ ở khu Giang Bắc, họ đều thầm cảm khái.
Còn những đệ tử chưa từng gặp Ngô Thanh Sách thì không khỏi kinh ngạc vì Quy Tâm tông có đệ tử trẻ tuổi với thực lực cường đại cỡ này.
Đệ tử Chân Võ tông lấy y phục khác khoác vào, chắp tay nói:
"Đa tạ Ngô huynh kiếm hạ lưu tình, nhưng làm sư huynh, ta không thể trơ mắt nhìn xem ngươi dẫn các sư đệ của ta đi."
"Là ai nháo sự trước Chân Võ tông chúng ta!"
Đột nhiên, một thanh âm hùng hậu vang lên trong đám người, một bóng người rơi xuống giữa Ngô Thanh Sách cùng các đệ tử Chân Võ tông.
"Bái kiến Từ trưởng lão!"
Thấy người đến, một đám đệ tử Chân Võ tông lập tức đi ra ngoài hành lễ.
Ngô Thanh Sách làm vãn bối tự nhiên hiểu rõ thân phận của lão nhân trước mặt, hắn chắp tay nói:
"Vãn bối Ngô Thanh Sách gặp qua Từ trưởng lão của Chân Võ tông."
Thái độ cũng xem như lễ phép của Ngô Thanh Sách khiến Từ Cảnh Thu không cách nào tiếp tục bão nổi, mở miệng nói:
"Theo lý thuyết, ta không nên nhúng tay vào chuyện của đám hậu bối các ngươi, nhưng ngươi đã trực tiếp đánh tới cửa, muốn bắt đệ tử Chân Võ tông của ta... Chẳng lẽ là khinh Chân Võ tông ta không người?"
"Nếu Từ trưởng lão nói thế, vậy vãn bối trước hết cáo từ."
Ngô Thanh Sách nói xong thì dựa theo Giang Bắc Nhiên truyền âm mà trực tiếp xoay người rời đi, khiến mọi người không khỏi sửng sốt, cứ thế trực tiếp đi luôn! ? Không phải nên tranh cãi một lúc nữa à? Sao vở kịch này kết thúc nhanh vậy.
Từ Cảnh Thu cũng không ngờ Ngô Thanh Sách nói đi thì đi, trong lúc nhất thời muốn mở miệng gọi đối phương lại nhưng không biết nên làm thế nào cho ổn? Khi dễ tiểu bối trước mặt nhiều người như vậy, sao hắn làm được?
Thế là các loại cảm xúc hội tụ lại khiến Từ Cảnh Thu cảm thấy tức giận với đám đệ tử nhà mình. Dù sao vừa rồi hắn cũng nói tranh chấp giữa đám tiểu bối để chúng tự giải quyết là được, để trưởng bối ra mặt chứng tỏ họ không giỏi rồi, nói ra rất không dễ nghe. Trước mặt tí người thì thôi, nhưng trước mặt ngần ấy người thế này, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngô Thanh Sách rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận