Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 714: Phiêu Miểu Tông

"Đã thế, ta sẽ an bài sau, ngươi lui ra đi."
Tô Tu Vũ nghe xong thì sững sờ, có chút khó có thể tin mọi chuyện dễ giải quyết như vậy.
“Ngay cả gặp đều không cần gặp sao?” Tô Tu Vũ ngẩng đầu nhìn Giang Bắc Nhiên ngàn năm không đổi sắc mặt thì thầm nghĩ.
“Hắn là đang tín nhiệm ta... hay nhìn ra được sư phụ không có bất kỳ lưu luyến gì với Lương quốc, hay nói... Sư phụ, hoặc nói vị này có thể dễ dàng xóa bỏ sự tồn tại của Chân Nguyên tông, cho nên căn bản không để ý?” "Còn chuyện gì muốn hỏi sao?"
Giang Bắc Nhiên thấy Tô Tu Vũ không nhúc nhích thì thuận miệng hỏi.
Nghe xong, lúc này Tô Tu Vũ mới lấy lại tinh thần, vội vàng trả lời:
"Hồi bẩm bệ hạ, nếu bây giờ Thịnh quốc và Lương quốc đã thành người một nhà, sâu độc trong cơ thể ta..."
"A, ta xem nữa quên mất. Bất quá chúng ở trong cơ thể ngươi lâu như vậy, hẳn ngươi cũng cảm nhận được chỗ tốt của chúng. Ngươi vẫn muốn ta thu hồi chúng ư?”
“Chỗ tốt?” Tuy nói sâu độc trợ giúp cho việc tu luyện nhưng sao quan trọng hơn mạng hắn được?
Cơ mà Tô Tu Vũ lại sợ trong lời này có ẩn ý, nếu hắn cứ cự tuyệt, vậy chẳng phải có chút không biết điều?
Tô Tu Vũ xoắn xuýt một hồi vẫn không dám cược, trực tiếp dập đầu nói:
"Vậy ta trước xin đa tạ bệ hạ, xin phép cáo lui."
"Đi thôi."
Chờ Tô Tu Vũ rời đi, Giang Bắc Nhiên cũng đẩy cửa đi ra ngoài.
Giang Bắc Nhiên ngồi lên xe ngựa Lệ Phục Thành chuẩn bị cho hắn, đi vào hoàng cung.
Hoàng cung Lương quốc so với Thịnh quốc càng xa hoa hơn. Bên trong chỉ có một hoàng đế bù nhìn ngày đêm say xỉn cùng một đám đại thần chỉ am hiểu đấu đá chính trị.
Ân Giang Hồng đã ‘gói’ đám người đó lại, Lương quốc cũng đổi tên thành Lương Châu, thành châu thứ 3 của Thịnh quốc.
Mà bây giờ, toà hoàng cung này đã biến thành nơi làm việc của các cao tầng Thịnh quốc, không chỉ có đám Ân Giang Hồng mà không ít tông chủ Thịnh quốc cũng ở đây, về phần để làm cái gì thì đương nhiên là bị đám Ân Giang Hồng gọi tới phân chia địa bàn rồi.
Giang Bắc Nhiên đi tới Di Lan cung xa hoa nhất nơi này thì gặp được Ân Giang Hồng.
"Đùng."
Ân Giang Hồng đóng một quyển sách lại, đứng lên nhìn Giang Bắc Nhiên rồi nói:
"Ta còn tưởng ngươi đã về bên kia rồi."
"Vốn cũng chuẩn bị về."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì thuận thế ngồi lên một cái ghế dựa đầu rồng được làm từ Trầm Hương Mộc:
"Sau đó lại đột nhiên nhớ tới còn chuyện chưa làm. Bây giờ vừa làm xong nên tới chào tạm biệt với Ân giáo chủ một tiếng.” Ân Giang Hồng suy tư một lát rồi đáp:
"Là chuyện của Nhan Tư Uyên?"
"Quả nhiên không gì có thể gạt được Ân giáo chủ a. Không sai, chính là vị Nhan tông chủ kia, ta đã thuyết hàng hắn rồi, có thêm một vị Huyền Tông ở bản địa phối hợp các ngươi, sau này làm việc cũng dễ hơn.” "Thuyết hàng? Cái này..."
Nếu đổi thành người khác, Ân Giang Hồng khẳng định sẽ trực tiếp trào phúng một câu, hắn nói gì là ngươi nghe đó à, ta nói ta là cha ngươi ngươi có tin không?
Nhưng đổi lại là Giang Bắc Nhiên, người luôn chu toàn mọi chuyện thì khác.
"Ta nói này Bắc Nhiên, không phải sư thừa ngơi là Phiêu Miểu tông trong truyền thuyết đó chứ?"
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì cười cười:
"Ân giáo chủ cũng tin cái này?"
Phiêu Miểu tông có thể nói là một trong những truyền thuyết nổi danh nhất trên Huyền Long đại lục.
Nghe đồn, tông môn này được thành lập từ lúc Huyền Long đại lục vừa sinh ra, là môn phái ẩn thế thật sự.
Trong truyền thuyết, mỗi trăm năm Phiêu Miểu tông mới thu một đệ tử, mà mỗi đệ tử Phiêu Miểu tông đều là nhân vật phong vân trên Huyền Long đại lục.
Mặt khác, những đệ tử Phiêu Miểu tông này đều có đặc thù chung.
Đó là bọn họ có thể nhìn trước chuyện trăm năm trước trăm năm sau, chuyện thế gian không có gì là bọn hắn không thông.
Mà truyền thuyết này được truyền đi có bài bản. Không ít người tự nhận mình là đệ tử Phiêu Miểu tông, nhưng cuối cùng đều bị đánh thành đầu heo.
Ân Giang Hồng đánh giá Giang Bắc Nhiên đang tươi cười rồi mở miệng nói:
"Nguyên bản bản tôn không tin, nhưng thấy ngươi thì dần có chút tin rồi."
"Tùy ngươi nghĩ sao thì nghĩ."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đứng lên:
"Vị Nhan tông chủ kia giao cho ngài, để ngươi quan tâm chiếu cố."
"Được, việc này cứ giao cho ta."
Ân Giang Hồng đáp xong lại cảm thấy có chút không đúng, mặc dù Giang Bắc Nhiên đã vẫn xưng hô ngang hàng nhưng giọng điệu này khác gì ra lệnh cho thuộc hạ đâu.
“Đây là không che giấu trước mặt ta?” Trong lúc nhất thời, Ân Giang Hồng bỗng cảm thấy ngày mà đối phương chân chính ngả bài với mình hẳn đã không còn xa.
Nghĩ đến câu Giang Bắc Nhiên ngầm thừa nhận vừa rồi, phải mất rất lâu Ân Giang Hồng mới bình tĩnh lại được.
“Chẳng lẽ là đệ tử của Phiêu Miểu tông thật ư...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận