Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 213: Vô Song Thiên Hạ

"Còn gì nữa không?"
Ân Giang Hồng lại nói.
Mộc Dao hất cằm xong lại chắp tay:
"Lần trước ta cũng không nên cầm kiếm dọa ngươi, thật sự không đúng."
Giang Bắc Nhiên cũng chẳng muốn đối phương xin lỗi làm gì, chỉ muốn cách xa nữ nhân liên tục phát động nhiệm vụ Địa cấp này thôi. Cơ mà hiện bị Huyền Tôn ngăn lại, hắn thật đi không được a.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể đáp lễ:
"Không sao, ta không để trong lòng, chỉ là xin Mộc tiểu thư về sau đừng làm vậy nữa."
Ân Giang Hồng nghe xong thì cao hứng nói:
"Vậy là ổn rồi, đối mặt nhau nói chuyện rõ ràng là được. Được rồi, bắt tay đi.” Ân Giang Hồng nói xong thì tay trái nắm lấy tay Mộc Dao, tay phải giữ chặt tay Giang Bắc Nhiên.
"A! ?"
Giang Bắc Nhiên cùng Mộc Dao đều giật mình, muốn rút tay nhưng nào có thể tránh thoát khỏi Huyền Tông.
Trong nháy Giang Bắc Nhiên thấy tay mình sắp chạm tay Mộc Dao thì Quan Thập An đột nhiên xuất hiện, đè tay Ân Giang Hồng lại:
"Tiểu bối đã không thích, chúng ta làm trưởng bối không nên ép họ làm gì, đúng không?"
Ân Giang Hồng nghe xong cười nói:
"Có những lúc thật sự là cần trưởng bối như chúng ta hỗ trợ, không biết Quan tông chủ ngăn lại ta là vì chuyện gì?"
"Vấn đề này hẳn phải để ta hỏi Ân giáo chủ mới đúng?"
Quan Thập An mỉm cười.
"Cổ hủ!"
Ân Giang Hồng hùng hổ buông tay ra, nói với Giang Bắc Nhiên:
"Trừ việc để Mộc Dao xin lỗi ngươi ra, ta còn muốn thừa cơ hội này nói cho rõ mọi chuyện.” Ân Giang Hồng nói xong thì hít vào một hơi, nghiêm túc nói với Mộc Dao:
"Đánh cờ như đấu võ vậy, ngươi cho rằng đại ca ngươi thấy ngươi cố tình gây sự vì hắn, hắn thật sự sẽ vui?"
"Thế nhưng..."
"Nhưng cái gì mà nhưng!"
Ân Giang Hồng nhìn Mộc Dao rống một câu rồi nói tiếp:
"Kỳ nghệ Bắc Nhiên có khi còn ngang hàng với ta nữa, ngươi cảm thấy trên thế giới này sẽ có người đánh cờ ăn gian được trước mặt cha lớn ngươi à?"
"Không có, kỳ nghệ cha lớn vô song thiên hạ!"
"Vậy ngươi cho rằng cha lớn nhìn lầm người."
Mộc Dao nghe vậy thì vội vàng ôm tay Ân Giang:
“Sao có thể, Dao nhi chưa bao giờ nói vậy ".
"Cho nên Giang Bắc Nhiên thắng được đại ca, ngươi nghĩ có vấn đề gì được?"
"Ta... Dao nhi biết sai rồi."
"Ừm, biết sai là tốt rồi."
Ân Giang Hồng nói xong bèn vuốt tóc Mộc Dao, sau đó nói với Giang Bắc Nhiên:
"Được, mọi chuyện đã rõ, tiếp theo chúng ta làm chính sự đi."
Thấy Mộc Dao tựa hồ sẽ không đi, Giang Bắc Nhiên chỉ có thể chắp tay:
"Vãn bối đột nhiên cảm thấy thân thể khó chịu, muốn về nghỉ ngơi trước."
"Ồ? Không thoải mái? Ta vừa vặn có một viên Thanh Hạc Đan chữa được trăm bệnh. Này, cầm đi."
Biết Ân Giang Hồng sẽ không để mình đi, Giang Bắc Nhiên chỉ đành chắp tay:
"Đa tạ Ân giáo chủ đã ban thuốc."
Không thể không nói, sự nghiêm túc trong việc điều tra của hai vị lão đại này thật khiến Giang Bắc Nhiên bội phục. Vì trong Yểm Nguyệt tông, dưới tình huống bất kỳ ai cũng đáng nghi, họ thật sự khó lòng kiếm người hỗ trợ, cho nên chồng danh sách trên bàn là tự tai hai vị này tỉ mỉ sửa sang, trên dưới đều là người có hiềm nghi cao.
Giang Bắc Nhiên phân tích danh sách một lúc thì đột nhiên thấy được một cái tên vô cùng chói mắt.
Hoàng Nguyên Thanh Giang Bắc Nhiên nhăn mày, nhìn Quan Thập An:
"Quan tông chủ, xin hỏi có thể nói ta biết chi tiết về vị Hoàng tông chủ này không?"
Nhưng không đợi Quan Thập An mở miệng, Ân Giang Hồng đã đoạt lời:
"Cái này để ta nói đi, khi Lục tông chủ của các ngươi nổi bão, sáu vị giáo chủ ma giáo của chúng ta đã xông lên chặn đường, mà các vị tông chủ chính phái cũng xông lên giúp Lục tông chủ."
"Mà theo lời các vị tông chủ và giáo chủ, tông chủ chính phái đa phần đều xem việc bảo vệ Lục tông chủ của các ngươi làm trọng, chỉ có mỗi Hoàng Nguyên Thanh là khác, hắn huyền khí công kích tất cả giáo chủ ma giáo, thậm chí ngay cả mấy vị trai chủ chưa tham chiến cũng chịu tác động."
Ân Giang Hồng vừa dứt lời, Quan Thập An đã nói:
"Nhưng giao tình của Nguyên Thanh cùng tông chủ khá đậm sâu, bản tọa cảm thấy hắn là đang sốt ruột hộ bạn."
Ân Giang Hồng nghe xong lập tức khinh thường cười một tiếng:
"Ngươi sốt ruột che chở hắn như vậy làm gì, hắn làm thế rõ ràng là muốn kéo thêm càng nhiều người nữa xuống nước, khiến thế cục càng loạn hơn!"
"Bản tọa chưa từng che chở hắn rồi? Ta chỉ nói những khả năng có thể xảy ra mà thôi, Ân giáo chủ làm gì kích động thế."
"Bản tôn kích động chỗ nào? Ta chỉ đang tỉnh táo phản bác lời nói của ngươi thôi."
Trong lúc hai vị đại lão cãi lộn, Giang Bắc Nhiên đã thông suốt vài chuyện.
Sau chuyện đó, hắn nghĩ mãi cũng không ra vì sao nhiệm vụ về Nhậm Thu Nghiên lại ngày càng có đẳng cấp cao hơn.
Bây giờ nghĩ lại, sở dĩ tiếp xúc với nàng sẽ sinh ra nguy hiểm, rất có thể là vì Hoàng Nguyên Thanh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận