Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 775: Cho Ta Sờ Một Chút

Giang Bắc Nhiên dùng tinh thần lực "phục chế" Yên Ba Điếu Tẩu xong thì ngoài mặt đau lòng trả sách lại cho Lục Dương Vũ.
"Ha ha ha, ngươi đừng bày ra vẻ mặt này nữa, chỉ cần ngươi có rượu ngon, sách này tùy thời đều có thể tới xem."
"Vậy trước tiên xin cảm ơn đại ca."
Giang Bắc Nhiên chắp tay, nhìn ra phía ngoài rồi nói:
"Ta ở đây lâu rồi, cũng nên đi tìm Thi tiền bối mới đúng.” Phục Triết Hàm còn đang nghiên cứu cách chưng cất tửu dịch nghe xong thì quay người nhìn về phía Giang Bắc Nhiên nói:
"Hôm nay thật sự được ích lợi không nhỏ, mặc dù Giang huynh đệ là tới vì Lục huynh, nhưng ta cũng không thể mặt dày không duyên cớ gì mà nhận quà được."
Phục Triết Hàm nói xong thì lấy một khối lam tinh thể từ trong Càn Khôn giới ra, đưa cho Giang Bắc Nhiên:
"Khối đá này có tên gọi là Thiên Hạc Phách, lúc lên men để nó vào trong rượu, sau đó chỉ cần..."
Không cần nghe Phục Triết Hàm giảng giải, trong nháy mắt Giang Bắc Nhiên đã nhận ra Thiên Hạc Phách, đây là bảo tài nằm trong top 200 của Kỳ Trân Phổ.
Nếu đổi lại là trước kia, khi thấy được bảo vật thế này, tất nhiên Giang Bắc Nhiên sẽ động tâm, nhưng gần đây đừng nói bảo tài top 200, dù là top 100, thậm chí là top 50 Giang Bắc Nhiên cũng gặp không ít, cho nên trong lòng cũng không quá kích động.
Bất quá bình tĩnh thì bình tĩnh, cũng không đại biểu cho việc Giang Bắc Nhiên không thích, tác dụng của khối Thiên Hạc Phách này rất đơn giản, dùng nó trong quá trình lên men nguyên liệu sẽ giúp rượu ủ ra có thêm hiệu quả hộ linh.
Cái gọi là hộ linh kỳ thật là bảo vệ tinh thần, trong giới tu luyện, cường giả càng mạnh càng có nhiều chiêu thức công kích tinh thần đối phương.
Loại chiêu thức này vô hình vô vị, bình thường đều khiến người ta khó mà phòng bị, bất thình lình trúng chiêu.
Cường giả quyết đấu, chỉ một lần sơ sẩy là một lần trọng thương.
Cho nên tới nay, đan dược có hiệu quả hộ linh đều dễ bán hơn linh tửu nhiều, có chút đan dược cực phẩm thậm chí còn bán với giá trên trời nữa kìa.
"Phục quán trưởng quá khách khí."
Giang Bắc Nhiên vừa nói vừa nhận lấy Thiên Hạc Phách:
"Bảo vật như vậy, ta sẽ cố mà trân quý."
Thấy Giang Bắc Nhiên không chối từ, Phục Triết Hàm đang tính đưa đẩy không khỏi ngây người, cười nói:
"Bảo vật phối lương nhân, Giang huynh đệ cất rượu giỏi như vậy, khẳng định sẽ không để Thiên Hạc Phách phủ bụi, mặt khác..."
Phục Triết Hàm do dự một lát rồi nói:
"Giang huynh đệ, nếu có thể nghiên cứu ra cách ủ rượu tốt như vậy, hẳn đã đầu tư không ít tâm tư trên phương diện linh tửu nhỉ. Hy vọng sau này rảnh rỗi, Giang huynh đệ sẽ tới chỗ ta ngồi một chút, cùng nhau thảo luyện về nhưỡng rượu."
Giang Bắc Nhiên cảm nhận được lúc nói chuyện, ánh mắt Phục Triết Hàm nhìn mình vô cùng nóng bỏng thì kìm không được lùi về sau một bước. Hắn bỗng nghĩ, lần sau mà tới nữa nhất định phải dẫn Lục Dương Vũ theo, bằng không hắn thật sự không có chút cảm giác an toàn nào.
Cáo biệt hai vị quán trưởng xong, Giang Bắc Nhiên quay về Hằng Nhã trai.
"Ngọc! Ngọc! Đại sư! Cho ta xem ngọc một chút đi mà! Van cầu ngươi đó!"
Giang Bắc Nhiên vừa bước vào bậc cửa liền thấy Liễu Vi Ninh chạy như bay đến.
Mặc dù rất muốn như làm lơ như thường lệ nhưng vẫn là câu nói kia, Thánh Lưu Tâm Phách Ngọc trong túi nàng thật sự quá hấp dẫn a.
"Ai..."
Giang Bắc Nhiên thở dài một hơi rồi trầm giọng:
"Nếu ngươi có thể cảm ứng được ngọc này, chứng tỏ ngươi và nó hữu duyên, hơn nữa ngươi còn chấp nhất với ngọc như thế, chứng tỏ ngươi rất có thành ý. Thôi được rồi, lần này phá lệ để ngươi nhìn một chút đó."
Nghe Giang Bắc Nhiên trả lời, đầu tiên Liễu Vi Ninh ngây ra một lúc, sau đó đôi mắt cá chết bắt đầu trợn to, cuối cùng bắn ra quang mang kinh người.
"Tạ ơn đại sư! Tạ ơn đại sư!"
Liễu Vi Ninh cúi người chào Giang Bắc Nhiên.
Thấy bốn bề vắng lặng, Giang Bắc Nhiên mới lấy một khối Hồng Hộc Ngọc từ trong Càn Khôn giới ra, đưa cho Liễu Vi Ninh.
Rốt cục cũng thấy được bảo ngọc mình tâm tâm niệm niệm bao lâu nay, Liễu Vi Ninh ngoác miệng thật lớn, đây quả nhiên là khối ngọc tốt nàng chưa từng thấy qua bao giờ, trong đó ẩn chứa Hạo Nhiên Chính Khí nồng đậm đến mức nàng không thể tưởng tượng nổi.
"Ừng ực..."
Nuốt ngụm nước miếng, Liễu Vi Ninh si ngốc nói:
"Được... quá..."
Nói xong thì vươn tay tính chụp lấy khối Hồng Hộc Ngọc gần trong gang tấc kia lên.
Vào ngay lúc bàn tay nhỏ của nàng sắp chạm đến khối Hồng Hộc Ngọc đó, Giang Bắc Nhiên bỗng nhiên giơ tay cao lên.
"Đã nói rồi, chỉ được nhìn thôi, đâu có nói để ngươi sờ chứ."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì nhét Hồng Hộc Ngọc về lại Càn Khôn Giới.
"A!"
Liễu Vi Ninh vội kêu một tiếng, sau đó bắt lấy cánh tay Giang Bắc Nhiên mà hô:
"Đại sư! Ta muốn sờ a! Ta muốn sờ a! Van ngươi đó!"
"Ngọc đâu được tùy tiện sờ? Nếu ảnh hưởng tới khí trong ngọc thì nên làm thế nào?"
"Ta..."
Liễu Vi Ninh suy tư một lát, lần nữa móc khối Thánh Lưu Tâm Phách Ngọc trong ngực ra:
"Đại sư, ta đổi với ngươi nha, ta cho ngươi sờ đi, ngươi cũng cho ta sờ được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận