Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 695: U Hoàng Trận (1)

Trong Nguyệt Nha cốc, Giang Bắc Nhiên dẫn theo Lệ Phục Thành không nhanh không chậm, thập phần "cẩn thận" đi theo sau lưng Mạnh Tư Bội. Giang Bắc Nhiên muốn xem thử cường giả Lương quốc sẽ đối phó với nàng ta thế nào.
Sau chuyện chướng khí lần trước, Mạnh Tư Bội hung hãn không sợ chết ngăn trước người Giang Bắc Nhiên đã khiến hắn cảm động. Nếu trơ mắt nhìn nàng gặp chuyện ngay trước mắt, lương tâm của hắn sẽ cắn rứt.
Nghiệp chướng a!
Cứ thế, rất nhanh Mạnh Tư Bội đã thăm dò xong toàn bộ Nguyệt Nha cốc.
Kỳ quái...
Mạnh Tư Bội nhướng mày, cảm thấy có chút khó hiểu.
Không phải bảo mấy lão đầu kia đều chạy tới đây à... Sao trong cốc lại an tĩnh như thế?
Có bẫy!
Mạnh Tư Bội cảm nhận được tình huống không thích hợp bèn dừng bước, nhìn quanh bốn phía.
Sau khi phát hiện không nên ở lâu tại đây, Mạnh Tư Bội vừa chuẩn bị rời đi thì cảm giác được hai cỗ khí tức cường đại bay về phía mình.
Hỏng bét!
Mạnh Tư Bội thầm than, nàng vội ngưng tụ huyền khí, chuẩn bị cưỡng ép đột phá xông ra ngoài.
"Mạnh tông chủ, đã lâu không gặp, đến Lương quốc ta làm khách cũng không thông báo cho lão phu một tiếng để lão phu tiếp đón ngươi cho tốt."
Nhìn hai thân ảnh đáp xuống trước mặt mình, Mạnh Tư Bội chắp tay nói:
"Doãn trang chủ, Lâm giáo chủ, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ."
Khách sáo xong, Lâm Nhân Võ đánh giá Mạnh Tư Bội một chút rồi vào thẳng vấn đề:
"Không biết Mạnh tông chủ tới nơi dã ngoại hoang vu này là muốn làm gì? Không bằng nói với lão phu, nói không chừng lão phu có thể giúp một tay."
"Ta ở đây làm gì trong lòng Lâm giáo chủ hẳn cũng hiểu, cần gì hỏi thêm làm chi.”
Thấy Mạnh Tư Bội lớn tiếng như thế, Lâm Nhân Võ không khỏi cũng có chút đau đầu. Vào lúc Doãn trang chủ nói cho hắn biết, Mạnh Tư Bội đã tới, hắn có chút ngơ ngác.
Ăn gan hùm mật báo mà đám tới?
Dưới tình huống biết rõ Huyền Tông họ tụ tập ở đây, một Huyền Hoàng như nàng còn dám một mình đi tới?
Nhưng nếu không phải ăn gan hùm mật báo, chứng tỏ nàng có mưu đồ, cho nên Lâm Nhân Võ mới không trực tiếp động thủ mà chào hỏi trước.
Bây giờ hắn thấy Mạnh Tư Bội đối đáp trôi chảy như thế thì nghĩ nàng tới là có chuẩn bị.
Trong lúc Lâm Nhân Võ vắt hết óc suy nghĩ thì Mạnh Tư Bội cũng đang nghĩ cách xông ra.
Lâm Nhân Võ là giáo chủ Thương Lôi giáo, cũng là cường giả cấp Huyền Tông, dù có liều mạng nàng cũng không phải đối thủ của đối phương, chỉ có thể nghĩ biện pháp quần nhau một chút rồi kéo dài thời gian kiếm cách chạy trốn.
Bất quá làm người Thịnh quốc, Mạnh Tư Bội cũng không vì rơi vào bẫy mà khuất phục, cùng lắm thì nàng liều chết một trận là được chứ gì!
Vào lúc hai người ai nấy đều mang mục đích riêng mà nói chuyện phiếm thì mấy cường giả nữa cảm nhận được huyền khí mà Mạnh Tư Bội ngưng tụ nhằm rời đi đã phát hiện và đang đi tới.
Mạnh Tư Bội phát hiện ra điều này biết mình chẳng còn cơ hội gì, lập tức tiến vào hình thái hoàng mở rộng hai cánh.
Vào lúc Lâm Nhân Võ đang rầu rĩ xem có nên ra tay với Mạnh Tư Bội không thì Doãn Tu Lương phía sau hắn bỗng nhiên hô to:
"Giáo chủ cẩn thận! Không biết đại trận của ta bị cao nhân phương nào phá rồi! Hiện tại không cách nào dò xét có ai xông vào cốc."
"Quả nhiên có bẫy! Trước tiên rút lui!"
Lâm Nhân Võ chợt quát một tiếng rồi kéo theo Doãn Tu Lương lui về sau.
Vào lúc Mạnh Tư Bội đang ngơ ngác, một bàn tay nắm lấy bả vai nàng, nàng vừa tính tránh nghe thì nghe được thanh âm vốn chỉ có trong mộng vang lên.
"Đừng động, ta dẫn ngươi đi."
Trong nháy mắt, Mạnh Tư Bội như chìm vào cảm giác an toàn tuyệt đối, trong nháy mắt nàng như tiểu hài tử tìm được bến cảng trú mưa.
Giang Bắc Nhiên sử dụng Độn Địa Phù kéo Mạnh Tư Bội vào dưới mặt đất, Lịch Phục Thành đã sớm chuẩn bị sẵn, vừa nhận được tín hiệu lập tức thấp giọng tụng niệm.
"Si mị võng lượng, đi không tùy ý."
"Mặc dù đấu chỉ, cùng thần đều ra!"
Trong nháy mắt tụng niệm xong, Lệ Phục Thành bỗng cảm giác được một cỗ hắc khí phóng lên tận trời, ngay vào lúc hắn cảm thấy kỳ quái rằng đến cùng Vương đại ca bày hung trận này từ lúc nào thì Lệ Phục Thành cảm giác bản thân bị kéo xuống lòng đất.
Mặt khác, Doãn Tu Lương bị Lâm Nhân Võ kéo lùi ra sau thì sợ hãi hô lên:
"Giáo chủ cẩn thận! Là U Hoàng Trận! Trận này lén lút không gì sánh được! Nếu bị quấn vào thì dù là ngài, chỉ sợ cũng không cách nào phát huy toàn lực."
Nhìn hắc khí cùng lệ khí phóng lên tận trời kia, Lâm Nhân Võ quát khẽ.
"Nhất định là Vạn An Thanh đến rồi! Tu Lương, ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng, giáo chủ!"
Biết kế tiếp là sân khấu của cường giả cấp Huyền Tông, Doãn Tu Lương cũng không chút chần chừ, lập tức lui về phía sau.
Lâm Nhân Võ cảm thụ được hắc khí không ngừng tuôn ra thì ngưng tụ huyền khí màu tím bao bọc toàn thân, dần hóa thành một con cự xà, lộ ra hai chiếc răng nanh, không ngừng thè lưỡi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận