Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 822: Pháp Bảo (2)

“Vâng!”
Thi Gia Mộ gật gật đầu:
"Ta nhớ công này của ngươi, lần này chúng ta phất lớn rồi.”
"Ha ha ha."
Đinh Nguyên Chính nghe xong thì cười to:
"Hôm qua ta cũng cảm nhận được dưới đáy hồ khẳng định có bảo bối tốt, quả nhiên không ngoài sở liệu của ta. Chỉ là ta không ngờ lại là pháp bảo Huyền cấp thượng phẩm thôi, vận khí của Thi tiểu thư thật tốt.”
"Liên quan gì tới ta, nếu không phải ngươi xác định được vị trí thì chúng ta cũng chẳng tìm ra được.”
'Thật đúng là bảo bối tốt gì cũng có cả.'.
Nhưng nghĩ đến phải giao thanh đao này lại cho Thi gia, Giang Bắc Nhiên không còn cao hứng nữa, ném về cho Thi Gia Mộ.
Thi Gia Mộ nhận lấy, ôm đao vào trong ngực cao hứng nói:
"Vẫn là đại thúc lợi hại a, lần này chúng ta chắc chắn đoạt giải nhất, ha ha ha."
Mọi người bên cạnh cũng liên tục gật đầu, không ngừng khen Giang Bắc Nhiên lợi hại.
Theo thời gian càng dài, họ càng nhận ra sự lợi hại của Mẫn Nhiên Sáo Trang, chỉ cần mặc được loại y phục này, vô luận là gặp thoáng qua hay nghênh tiếp chính diện, đối phương cũng không thể phát hiện ra họ, đúng là thần thánh quá mà.
"Tiểu Bắc Nhiên, ta đói."
Lúc này, Thi Phượng Lan chạy tới nắm lấy vạt áo Giang Bắc Nhiên hô lên.
"Không phải ngươi vừa ăn cơm chiên xong à."
"Không đủ no ! với lại là đồ cũ mà.”
"Vậy trước tiên ăn chút điểm tâm đi, ta còn phải ra một chuyến nữa."
"Không phải ngươi vừa về sao, sao lại muốn đi nữa."
"Có việc."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì rời khỏi sơn động.
Nếu nói buổi sáng là thời gian làm công thì buổi chiều mới là lúc Giang Bắc Nhiên dành thời gian cho bản thân. Hắn muốn nghiên cứu xem, đến cùng Kim Đỉnh đảo này có chỗ kỳ mới lạ.
Tuy hắn cảm thấy nơi này không phải trong Kim Đỉnh đảo mà Kim Đỉnh đảo chỉ là nơi truyền tống thôi, nhưng chắc chắn hòn đảo này có liên quan nhất định với Kim Đỉnh đảo. Nói không chừng có thể tìm được manh mối gì về đại trận hộ đảo kia thì sao.
Chỉ là Giang Bắc Nhiên đã tìm ba ngày vẫn không phát hiện ra bất luận dấu vết gì cả, điều này khiến Giang Bắc Nhiên có chút không biết nên xuống tay từ chỗ nào.
'Hôm qua tìm ở hướng bắc, hôm nay tìm ở hướng nam thử xem.’.
Quyết định phương hướng xong, dưới chân Giang Bắc Nhiên phát lực một lần, phá không mà đi.
Không khác gì trên địa đồ, Kim Đỉnh đảo thật sự rất lớn, bằng ba quận của Thịnh quốc cộng lại, trông lớn hơn khi nhìn từ bên ngoài vào nhiều lắm.
'Hy vọng hôm nay có thể thu hoạch được gì đó.’.
Giang Bắc Nhiên ôm dạng kỳ vọng này, tùy tiện tìm một nơi đáp xuống.
...
"Tiểu di mục, nơi này linh khí đặc biệt táo bạo, hẳn vừa trải qua một trận kịch chiến, hay chúng ta để Tam sư huynh điều tra trước rồi tới, lỡ đâu..."
"Phi phi phi! Miệng quạ đen."
Nói với tiểu chất nữ xong, Lâm Thi Uẩn nhìn về phía trước:
"Ngay ở phía trước không xa, ta nói ngươi biết, ta cảm thấy nơi đó khẳng định có bảo bối tốt, đi trễ sẽ bị người khác đoạt."
"Cảm giác... Cảm giác?"
Lâm Song Văn không khỏi co rút khóe miệng hai lần.
Lâm Thi Uẩn nhìn bộ dáng tiểu chất nữ không tin mình bèn đáp:
"Yên tâm, cảm giác của ta luôn rất chuẩn."
"Tiểu di mục... Ta nói thật, chúng ta mau trở về thôi."
"Thật là! Muốn trở về thì ngươi về trước đi, đến lúc đó đừng nói tiểu di mục ngươi ăn một mình mà không kêu ngươi nha."
"Ai!"
Lâm Song Văn nhìn tiểu di mục hung hăng chạy về phía trước rồi nhớ tới cha từng dặn dò:
“Chiếu cố tốt tiểu di mục của ngươi."
Nàng không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài: Hố chất nữ a!
"Chờ ta một chút!"
Lâm Thi Uẩn thấy tiểu chất nữ nhà mình đuổi theo thì lộ ra nụ cười đắc ý.
"Nói cho ngươi biết, đi theo tiểu di mục sẽ không sai."
"Đúng đúng đúng, ngài nói đúng."
Lúc này, Lâm Song Văn cũng lười tranh luận cùng tiểu di mục, dù sao gặp phải tình huống nguy hiểm gì, nàng cứ chạy theo cô mụ là được.
Chạy đến một mảnh trên đất hoang, Lâm Thi Uẩn nhìn xung quanh một lúc rồi nói:
"Ngay ở phía dưới đó."
Lâm Song Văn mở huyền thức, kiểm tra xung quanh lại lần nữa nhưng vẫn không thu được gì.
"Tiểu di mục... Nơi này không có gì hết hả."
"Đó là do bản lĩnh của ngươi không tới nơi tới chốn a, nhìn kỹ nè."
Lâm Thi Uẩn nói xong thì ngồi xổm xuống, đưa tay đặt lên mặt đất, tiếp đó thấy được tay phải của nàng hóa thành nhánh cây chui xuống đất.
Một lát sau, hai mắt Lâm Thi Uẩn sáng lên, mở miệng nói:
"Tìm được rồi!"
Lâm Song Văn vừa muốn mở miệng hỏi là tìm được cái gì thì thấy tiểu di mục của mình kéo một khối tinh thạch thật to từ dưới đất lên.
"Ha ha ha, ta biết ngay là có bảo bối tốt mà! Khai trương, khai trương rồi."
Lâm Thi Uẩn nhìn khối Chiêu Thiên Tinh trước mắt, hết sức vui mừng nói.
Họ lên đảo đã được ba ngày, đây là lần thu hoạch lớn nhất, cuối cùng các nàng cũng có thể nở mày nở mặt một lần rồi.
"Tiểu di mục thật lợi hại a!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận