Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 854: Cung Điện

Hòn đảo này tuyệt đối có quan hệ không nhỏ với Tiểu Thất. Nếu Tiểu Thất không lên đảo, Giang Bắc Nhiên tin, dù hắn có phá giải được bí mật của hòn đảo, tìm được mảnh vỡ thì cũng chẳng để làm gì.
Vì không có Tiểu Thất, số mảnh vỡ này chỉ là những mảnh vỡ bình thường mà thôi.
Nhiều sự trùng hợp như vậy khiến Giang Bắc Nhiên tin tưởng tuyệt đối đây thật sự là an bài của một thế lực vô hình nào đó, hơn nữa còn lại sự an bài vô cùng rõ ràng.
Việc này khiến Giang Bắc Nhiên không khỏi ngẩng đầu nhìn lên trời, muốn hỏi một câu.
'Ngài an bài hả?' "Vương đại ca, đến rồi."
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang tự hỏi đến tột cùng chuyện lần này có bao nhiêu trùng hợp thì Tiểu Thất dừng trước một vách núi, xoay người chắp tay nói với Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đây chỉ là một ngọn núi bình thường, hắn hoàn toàn không cảm thấy có bất kỳ chỗ kỳ lạ nào.
"Mời đi hướng này."
Tiểu Thất nói xong thì trực tiếp giậm chân đi về phía trước, dưới ánh mắt của Cư Tử Dân, Tiểu Thất kinh ngạc đi vào trong ngọn núi.
Không sai, là đi thẳng vào, ngọn núi cao này chỉ là một huyễn tượng mà thôi.
'Lại là trận pháp sao?' Trong vô số nghi hoặc, Giang Bắc Nhiên cũng bước vào trong lòng núi.
Nhưng khi Cư Tử Dân tính đi theo thì lại đụng đầu vào vách đá, hắn thử thêm lần nữa cũng là thế, có thể nhận ra vách núi này không cho hắn đi vào.
Thấy Cư Tử Dân một mực không vào được, Giang Bắc Nhiên đang chuẩn bị quay ra ngoài nhìn thử thì phát hiện đường trở về đã biến mất.
Việc này khiến Giang Bắc Nhiên không khỏi có hơi nhướng mày.
Nơi này hẳn sẽ không chỉ nhắm vào một mình Cư Tử Dân chứ. Cũng có thể nói, khả năng cao trên đảo này chỉ có hắn và Tiểu Thất đi vào được mà thôi.
Tiểu Thất có thể đi vào hoàn toàn không có vấn đề gì, hòn đảo này vốn có liên quan rất lớn tới hắn mà.
Mà Giang Bắc Nhiên vào được mới là kỳ quái. Từ chuyện Cư Tử Dân bị ngăn ở bên ngoài, chứng tỏ đây là nơi chỉ có nhân vật chính mới có thể vào được.
'Chẳng lẽ ta đã bị cuốn vào nội dung chính tuyến cùng Tiểu Thất ư...' "Vương đại ca, vì sao Cư Tử Dân không vào?”
Lúc này Tiểu Thất mới nghi ngờ hỏi.
"Ta vốn cũng không nên tiến vào. Thôi, đi thôi."
Lời Vương đại ca nói khiến Tiểu Thất không khỏi sững sờ, nhưng rất nhanh hắn đã hiểu ra vấn đề.
Mọi chuyện xảy ra đều hướng tới một chuyện, đó là hòn đảo này chỉ có quan hệ với mỗi hắn mà thôi. Nhất là mật thất này, càng quan trọng vô cùng.
Thì ra vốn dĩ đây chỉ là chuyện của mỗi mình hắn, nhưng rõ ràng Vương đại ca vì lo cho hắn mới vào cùng.
'Vương đại ca...' Nhìn bóng lưng của Vương đại ca, Tiểu Thất cảm động đến tột đỉnh.
'Quả nhiên dự cảm của ta cho tới bây giờ sẽ không sai, đây chính là tuyệt thế đại ca tốt nhất thế gian!' Tiểu Thất thầm cảm khái rồi nhanh chóng đuổi theo bước chân Vương đại ca.
Trên con đường nhỏ u ám, Giang Bắc Nhiên nhìn xung quanh thì chẳng thấy có bất kỳ cái gì đặc thù cả, chỉ đành tiếp tục đi xuống dưới.
Cũng may, đường không hề dài, rất nhanh Giang Bắc Nhiên đã đứng trước một đại môn thanh đồng to lớn.
"Mở ra đi."
Giang Bắc Nhiên mở miệng nói.
Nếu mật thất này là do Tiểu Thất tìm được, Giang Bắc Nhiên cảm thấy hắn không đụng vào sẽ tốt hơn, tận lực làm một người đứng xem là tốt rồi.
"Vâng."
Tiểu Thất lên tiếng, vươn tay đặt lên đại môn thanh đồng.
Tiếp đó chỉ nghe tiếng kim loại trầm muộn không ngừng vang lên, đại môn bỗng bộc phát một trận kim quang chói lọi.
Theo kim quang ngày càng thịnh, Tiểu Thất chậm rãi bay lên, duỗi tay đẩy cửa ra.
Tiểu Thất dùng sức kéo một cái, âm thanh trầm muộn vang lên, cánh cửa dần mở ra.
Không có gió, cũng không có mùi nấm mốc, sau khi đại môn mở ra, có thể thấy được bên trong là một tòa cung điện rách nát, nhưng có thể đoán ra được nơi này đã từng huy hoàng cỡ nào.
Tiểu Thất mở cửa ra, chậm rãi đáp xuống mặt đất, dùng tay làm dấu mời với Vương đại ca rồi nói:
"Vương đại ca, ngài..."
Không đợi Tiểu Thất nói xong, Giang Bắc Nhiên đã mở miệng nói trước:
"Ngươi đi trước đi."
"Vâng."
Tiểu Thất gật gật đầu, bay thẳng vào bên trong.
Chính sảnh cung điện cao chừng ba bốn tầng lầu, đồ vật trang trí bên trong bị dây leo màu đen bò đầy lên, trông chẳng có chút sinh cơ nào.
Nhìn Tiểu Thất cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước, Giang Bắc Nhiên liền mở miệng hỏi.
"Ngươi từng tới đây làm gì?"
Tiểu Thất lắc đầu, đáp:
"Từ lần đầu nhìn thấy nhìn thấy cái kia mảnh vỡ thần bí, trong ký ức của ta liền xuất hiện tòa cung điện này, chỉ cung điện trong trí nhớ huy hoàng hơn nhiều so với hiện tại. Về sau, khi thu thập được ngày càng nhiều mảnh vỡ thì ký ức cũng dần rõ ràng hơn, mãi tới khi ta nhớ đường tới đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận