Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 236: Đồ Ăn Ngon

A Ngưu tiến đến gần nồi sắt hít một hơi:
"Công tử ngài đang làm gì vậy? Ta chưa từng ngửi được mùi vị nào thế này, thật sự quá thơm đi."
"Đây gọi là chân giò phiêu hương, trong đó có ngọn măng, viên thịt, trứng chim cút, lúc này hẳn cũng đủ mềm rồi.”
Giang Bắc Nhiên nói xong cầm một cái thìa gỗ đưa cho A Ngưu ca:
"Phiền ngài giúp ta nếm thử."
"Hắc hắc, vậy ta không khách khí, đa tạ công tử."
A Ngưu nhận cái thìa của Giang Bắc Nhiên, nhìn nước canh có chút dầu màu vàng trước mặt, nếm thử.
"Ôi! Ôi! Cái này ngon tới mức ta cũng không biết nên nói thế nào nữa."
"Dễ uống thì ta múc cho ngài một bát nhé, ta nấu hơi nhiều."
"Ôi, vậy không tốt lắm."
Dù nói vậy nhưng ánh mắt A Ngưu lại không rời nồi sắt.
"Đừng khách khí. Đến đây, ta múc cho ngài một bát."
A Ngưu nhận cái bát, dù miệng vẫn từ chối nhưng thìa nhưng cầm thìa không rời tay. Cơ mà đúng lúc đó bỗng có một cái đầu thò vào trong tầm mắt khiến hắn giật mình tới muốn rớt cái mui.
"Suỵt!"
Khổng Thiên Thiên thủ thế im lặng với A Ngưu.
A Ngưu đã hiểu, hắn gật đầu rồi tiếp tục dùng bữa.
"Ngươi cũng muốn nếm thử một bát?"
Giang Bắc Nhiên nhìn Khổng Thiên Thiên lén tới thì hỏi.
"Hắc hắc."
Khổng Thiên Thiên ngu ngơ cười một tiếng:
"Tiên sinh, ngài nói nhỏ chút, đừng để sư tỷ ta phát hiện, ta là lén tới ăn vụng đó."
"Ai, ngươi quá sợ sư tỷ ngươi rồi.”
Giang Bắc Nhiên vừa nói vừa múc một chén canh cho Khổng Thiên Thiên.
"Tạ ơn tiên sinh."
Khổng Thiên Thiên nhận được bát canh Giang Bắc Nhiên đưa liền nhỏ giọng nói:
"Kỳ thật bình thường sư tỷ đối với ta khá tốt."
"Ngươi vui vẻ là được, nhanh ăn đi."
Khổng Thiên Thiên gật đầu, bắt đầu thổi canh cho nguội.
"Hô ! hô ! ".
Chờ cho bát canh nguội bớt, Khổng Thiên Thiên nâng…bát lên nhấp một ngụm nước canh.
Chỉ mới hớp một ngụm, hai mắt Khổng Thiên Thiên như phát sáng.
"Ngon quá."
Nói xong lại múc một miếng thịt bỏ vào trong miệng.
Nhai hai cái, Khổng Thiên Thiên lại tay trái ra bắt đầu đếm:
"Có gừng, tỏi, đường, hương diệp, rượu, còn có... Trần bì!"
"Còn gì nữa không?"
Giang Bắc Nhiên cười hỏi.
"Còn có... vị cay này là từ đâu? Không giống thù du, cũng không giống hồ tiêu, lại có mùi thơm rất kỳ lạ."
"Đây gọi là quả ớt."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đưa quả ớt màu đỏ cho Khổng Thiên Thiên.
Khổng Thiên Thiên cầm quả ớt, hiếu kỳ như mèo con ngửi ngửi.
"Đây là hương liệu gì a? Ta chưa từng thấy."
"Tự ta trồng."
"Oa, tiên sinh thật lợi hại."
Tán thưởng xong, Khổng Thiên Thiên cầm chén lên dùng bữa tiếp.
"Sư... Sư tỷ..."
Khổng Thiên Thiên nhìn Mộc Dao sắc mặt âm trầm trước mặt, bỏ cái chén xuống nịnh nọt hỏi:
"Sư tỷ ngươi cũng muốn thử một chén hả, ngon lắm á."
Nhưng một giây sau, Khổng Thiên Thiên đã bị Mộc Dao kéo đi cùng cái chén trên tay. Chỉ là đi được một nửa Mộc Dao đã giật cái chén canh trả lại chủ cũ.
"Ô ô ! thịt của ta, ô ô..."
A Ngưu thấy Khổng Thiên Thiên bị kéo đi thì đồng tình thở dài, sau đó tiếp tục ăn chân giò của mình.
"Thiên Thiên! Hôm nay ngươi bị gì vậy, lời của sư tỷ vô dụng với ngươi rồi đúng không!”
Cả hai ngồi bên cạnh bếp lò, Mộc Dao trừng mắt nhìn Khổng Thiên Thiên.
"Nhưng... canh đó thật sự rất thơm. Sư tỷ, ngươi nghe ta nói đi, Giang tiên sinh có một loại nguyên liệu gọi là quả ớt, dùng để nấu chung với thịt rất thơm, còn có canh...”
Nhìn Khổng Thiên Thiên càng nói càng hưng phán, Mộc Dao bóp khuôn mặt nhỏ của nàng nói:
"Ngươi là sư muội của ta, nên cùng ta không để ý tới tên Giang Bắc Nhiên kia mới đúng. Sao ngươi cứ hướng về phía hắn vậy.”
"Bởi vì thật sự rất thơm a..."
Thấy Mộc Dao trừng mắt, Khổng Thiên Thiên đành phải im lặng, nhưng rất nhanh nàng lại cẩn thận từng li từng tí hỏi:
"Nhưng vì sao sư tỷ ngươi lại ghét Giang tiên sinh vậy? Hắn làm gì xấu với ngươi sao?”
Vấn đề này khiến Mộc Dao không khỏi sửng sốt.
Đúng a, ta bắt đầu chán ghét hắn từ lúc nào nhỉ. Không đúng, cũng không gọi là chán ghét được... Chỉ là...
Trong lúc nhất thời, suy nghĩ của Mộc Dao có chút hỗn loạn:
"Ngươi không cần để ý tới nữa, dù sao cũng không được để ý hắn, mau đi nấu ăn đi."
"Vâng ! ".
Nhìn Mộc Dao rời đi, Mộc Dao nằm nhoài lên mặt bàn nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Nàng nhớ lần đầu có ấn tượng với Giang Bắc Nhiên là trong lúc hắn đánh bại đại ca của mình. Mà đại ca nàng chỉ có thể nhận thua, điều này khiến nàng khó lòng chấp nhận. Về sau, khi biết tu vi của hắn chỉ có Luyện Khí, nàng lại càng khó lòng tiếp nhận hơn.
Đại ca của nàng thiên tài như thế, vậy mà lại bại bởi phế vật chỉ có Luyện Khí ngũ giai này.
Mặc dù đánh cờ không liên quan gì tới tu vi nhưng nàng vẫn nuốt không trôi cục tức này thay cho đại ca mình. Cho nên nàng cảm thấy đệ tử Luyện Khí này hẳn đã dùng thủ đoạn ám muội gì đó để thắng đại ca mình. Dù sao đám nhân sĩ chính phái này giỏi nhất vẫn là nói dối, ngoài mặt ra vẻ đạo mạo nhưng kỳ thật lại không từ thủ đoạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận